Sinh năm 1957, hiện sống tại Hà Nội Hiện là Ủy viên Ban Thường vụ, Trưởng Ban Nghiệp vụ - Hội Nhà báo Việt Nam. Giải thưởng Giải Báo chí Quốc gia (2012). Đã có thơ trên các báo: Văn nghệ, Người Hà Nội, Văn nghệ TP.HCM, Nhân dân cuối tuần, Giáo dục & Thời đại, Gia đình & Xã hội… Có thơ in chung trong các tuyển tập: 100 bài thơ hay 1993, NXB Trẻ; Thơ Hà Tĩnh - Thế kỷ 20, Hội VHNT Hà Tĩnh…
Lên Hà Giang, nhớ Chế Lan Viên
"Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ"*
Cung đường gập ghềnh nghiêng nhớ về Ông
Người đau đáu mỗi khi chạm tay vào hạnh phúc
Trong hạt lúa Thơ ông chứa cả cánh đồng!
-------------
* Thơ Chế Lan Viên
Mẹ quê tôi đi máy bay
Những bà mẹ quê tôi ra sân bay
Vào phòng chờ chẳng thích ngồi ghế tựa
Thích nhìn ngắm máy bay qua cửa
Chuyện râm ran như ở quê mình.
Chuyện râm ran mẹ vẫn tần ngần
Vé máy bay mua được vài tạ thóc
Đứa cháu ở quê đủ cả năm tiền học
Người ở sân bay bụng ở nhà.
Những bà mẹ từ sân bay Vinh
Đi Đà Lạt, Sài Gòn, Ban Mê Thuột
Đà Nẵng Cam Ranh hay Hà Nội
Nơi đến là nơi con cháu đang chờ.
Những bà mẹ quê tôi đi máy bay
Chẳng người nào có túi xách nhỏ
Chỉ lên máy bay sơn vàng trắng đỏ
Cửa ưu tiên chẳng có ai vào!
Những bà mẹ ra sân bay đi xa
Miệng nhai trầu chân đi dép Thái
Nụ cười nở trên môi, thấy ai cười cũng hỏi
Mẹ chẳng bận tâm những chuyện bên ngoài!
Đêm biển
Chiều
Ra biển một mình
Em hôn dài bãi cát
Tối nay
Anh ra biển cùng Trăng
Trở về, môi anh đầy cát
Biển đêm
Vụng về, cô đơn
Những cánh buồm ra khơi như chàng ngốc
Biển nói giọng trầm
Chỉ đàn ông hiểu được
Tròn đầy Trăng
Soi xuống biển cũng thấy mình xộc xệch!