Theo thường lệ, cứ mỗi dịp cuối năm hoặc đầu Xuân, chúng tôi lại tổ chức gặp mặt đồng ngũ một lần. Lần nà y chúng tôi gặp nhau tại cơ quan Bộ Tư Lệnh Thủ đô nơi anh Phí Triệu Hà m là m chính ủy.
Chuyện cũ chuyện mới, việc chung việc riêng rôm rả suốt buổi vẫn chưa vơi cạn nhưng sâu sắc nhất vẫn là hồi ức một thời là m lính đặc biệt là kỷ niệm vử những lần được đón Bác Hồ vử thăm đơn vị.
Trước khi vử là m chính ủy lực lượng vũ trang Thủ Đô, anh Hà m có thời gian được giao chức trách chính ủy nông trường Mộc Châu ngay từ ngà y nông trường mới được xây dựng. Anh say sưa kể: ...Tháng 12 năm 1957, nông trường tổ chức tổng kết thi đua, không khí náo nức, tưng bừng hẳn lên vì đạt nhiửu thà nh tích. Lúc mới xây dựng, nông trường gặp rất nhiửu khó khăn. Sau, thuận lợi và trưởng thà nh dần. Chuyển từ chiến đấu sang là m kinh tế mà anh em từ cán bộ đến chiến sử¹ ai nấy đửu nhanh chóng là m quen với nương rẫy, đồng áng, sản xuất thường vượt chỉ tiêu, doanh trại ngăn nắp, sạch sẽ lại nhanh chóng có thêm nhiửu cây xanh. Bộ khen, bà con địa phương ngườ¡ng mộ. Các đoà n khách đến tham quan liên tục.
Kỷ niệm vử ngà y Bác Hồ vử thăm Mộc Châu lần ấy là sâu sắc thấm thía nhất.
Cả Đảng ủy mừng, mình là chính ủy lại trẻ nhất trong số cán bộ cán bộ lãnh đạo nên nhiửu đêm không ngủ, cứ mừng thầm, vui thầm rồi lại miên man nghĩ vử viễn cảnh hấp dẫn và bử thế của nông trường trong và i năm tới. Bỗng nhận điện từ Bộ báo tin nông trường sẽ được đón Bác và phái đoà n cao cấp vử thăm. Bọn tôi họp Đảng ủy, bà n việc chuẩn bị đón Bác và phái đoà n. Ai nấy đửu muốn tổ chức sao cho long trọng, khang trang bử thế mà vẫn đảm bảo tuyệt đối vử an ninh trật tự. Theo chương trình được tính toán từ trên Bộ thì Bác sẽ nghe Đảng ủy nông trường báo cáo thà nh tích, sau đó đi thăm nơi ăn chỗ ở của các đội sản xuất, gặp gỡ nói chuyện với cán bộ và các chiến sử¹ thi đua, lao động giửi.
Đoà n xe đưa Bác và o thẳng nhà khách chính của nông trường bộ. Bác hửi thăm sức khửe của cán bộ chiến sử¹ rồi dà nh thời gian nghe Bộ Tư lệnh báo cáo. Bác nghe rất chăm chú, Bác hửi tỉ mỉ từng việc và ân cần chỉ ra cho chúng tôi những điửu cần đầu tư suy nghĩ nhiửu hơn để từng bước xây dựng thà nh một nông trường kiểu mẫu.
Đến giử ra hội trường, tôi mời Bác cùng đoà n đi ra phía con đường chúng tôi đã kử³ công sửa sang từ tuần lễ nay. Nà o ngử Bác không đi theo hướng đó mà chủ động đi theo con đường rất ngắn dẫn từ nhà khách tới hội trường. Đây chính là lối đi hà ng ngà y rất tiện lợi của lãnh đạo nông trường tới các phòng ban chuyên môn vừa kín đáo vừa đỡ tốn thời gian. Cứ theo bước chân băng băng chủ động của Bác mà chúng tôi tới hội trường.
Sau buổi là m việc rất ấm áp tình cha con ông cháu, Bác mới vui vẻ nói với mấy anh em trong Đảng ủy tôi: Lối đi nà y, các chú hà ng ngà y vẫn đi phải không? Đường ngắn đỡ được bao nhiêu thời gian. Là m việc gì cũng cần cái thực chất, tránh phô trương, hình thức, đúng không nà o?
Buổi tối, nông trường bộ tổ chức đêm văn nghệ cây nhà lá vườn, toà n tiết mục tự biên tự diễn. Thấy đã đâu và o đấy đúng như kế hoạch: sân khấu đã bật đèn, khán giả đông đủ, trật tự, phía trên đã kê bà n cao, có khay chén, lọ hoa. Tôi mời Bác và o và xin phép mở mà n.
ử’ chú Hà m đã chuẩn bị xong chưa mà mở mà n? Thấy Bác hửi vậy, tôi thưa: Xong rồi ạ!. Bác ân cần nói: Bộ đội ngồi thấp mà bà n lại kê cao thế nà y, Bác ngồi đó đằng sau xem văn nghệ thế nà o được. Thôi, bử hết dãy bà n và lọ hoa đi.
Tôi hiểu ý Bác liửn gọi đồng chí trực ban. Bác lại nói: Cán bộ phải miệng nói tay là m chứ! Thế là cả ban chỉ huy chúng tôi cùng nhau mỗi người một tay dẹp bà n sang một bên. Trời rét mà người tôi nóng bừng.
Sáng hôm sau, Bác và đoà n cán bộ rời nông trường. Sau buổi là m việc cuối cùng, Bác kéo cả ban chỉ huy chúng tôi ra gần tấm bản đồ lớn treo trên tường. Bác nhìn tôi, hửi: Chú Hà m chỉ cho Bác xem Liên Xô ở chỗ nà o? Tôi chỉ đúng vị trí của Liên Bang Xô Viết tô mà u hồng đậm. Thế Việt Nam đâu? Bác hửi tiếp.
-Thưa Bác, đất nước mình đây ạ! Tôi vừa đáp vừa chỉ một vòng quanh hình chữ S trên khu vực các nước Đông Dương. Bác gật đầu: Thế còn nông trường Mộc Châu của các chú đâu?
Tôi nhìn mãi, tấm bản đồ thì rộng, bốn bể năm châu mênh mông mà chỉ cho thật trúng vị trí của nông trường chúng tôi thì thật khó chính xác quá. Tôi đà nh liửu: Thưa Bác, ở khoảng khu vực nà y ạ!
Đâu có phải chuyện Bác sát hạch, kiểm tra chúng tôi vử địa lý. Bác mỉm cười, nói vui với chúng tôi trước khi Bác lên xe: Các chú thấy không, công việc của các chú nặng nử và quan trọng lắm. Phải là m cho tốt. Nhưng so với cả nước, cả thế giới thì nông trường Mộc Châu chỉ là một chấm nho nhử thôi. Là m được một việc tốt thì được khen, được trọng nhưng nhớ không được chủ quan, tự cho mình là nhất thiên hạ...
Khi kể lại chuyện nà y với chúng tôi, anh Phí Triệu Hà m đã mang quân hà m thiếu tướng giữ trọng trách chính ủy Bộ Tư Lệnh Quân khu Thủ Đô.
Anh tâm sự : Vử Thủ Đô, còn một số lần khác được gặp Bác, khi theo bác đi kiểm tra bộ đội luyện tập, khi thăm bộ đội cùng bà con ngoại thà nh chống hạn, nhưng kỷ niệm vử ngà y Bác Hồ vử thăm Mộc Châu lần ấy là sâu sắc thấm thía nhất. Thú thật lúc ấy mình còn quá trẻ mới 27, 28 tuổi mà nông trường thì được khen thưởng liên tục, ai nấy có tý kiêu ngầm! à”ng cụ tà i thật, như đọc được mọi điửu sâu kín nhất trong tâm tư cán bộ. Dù ở đâu, là m việc gì mình vẫn coi những lời Bác dạy buổi ấy là bà i học vỡ lòng đơn giản và sâu sắc.