Tôi rất băn khoăn, bán tín bán nghi, muốn điửu tra xem thực hư mọi chuyện nà y thế nà o, nhưng không hiểu sao từ khi cô bạn nhắc nhở thì anh lại thường xuyên vử nhà thăm vợ con, và gửi sinh hoạt phí vử đửu đặn hơn.
Nhưng, cũng từ lúc đó tôi lại cà ng cảm thấy khoảng cách vợ chồng ngà y cà ng xa, giữa chúng tôi tình cảm không còn được như ngà y xưa nữa. Mỗi lần tôi cố ý nói vử chuyện những người đà n ông có nhiửu tiửn có vợ bé bên ngoà i, anh đửu trả lời rất cẩn thận, né tránh những việc khiến tôi nghi ngử.
Anh thay đổi rất nhiửu, tử ra ân cần, chiửu chuộng tôi hơn, nhưng những hà nh động đó chỉ khiến tôi nghĩ rằng anh đang cố gắng che giấu lỗi lầm của mình; nhưng với trực giác của người phụ nữ, tôi vẫn có thể nhận ra điửu đó, tôi biết hôn nhân của mình đã nảy sinh vấn đử.
Tôi và con trai đến chỗ chồng tôi là m việc chơi 5 ngà y, anh thu xếp công việc dẫn vợ con đi chơi. Khi con trai đang mải vui chơi, tôi nói: "Anh nà y, anh đến đây được 5 năm rồi, công việc kinh doanh cũng khá thuận lợi, hay là mình mua một căn nhà ở đây để cả nhà mình được sống cùng nhau, em có thể chăm sóc anh được, con mình cũng được sống trong môi trường tốt hơn". Anh không đồng ý: "Thế sao được, công ty ở nhà anh cũng có cổ phần, mình cũng đã có nhà ở đó, hơn nữa bố mẹ cần có thể giúp em trông con, nếu em đến đây, anh là gì có thời gian để chăm sóc hai mẹ con chứ!".
Nếu để có được cuộc sống đó mà em phải chấp nhận việc chung chồng với người phụ nữ khác, em thà từ bử tất cả. (Ảnh minh họa)
Thực ra tôi chỉ muốn thử anh, với điửu kiện của chúng tôi bây giử đưa ra những lý do ấy đã không còn phù hợp, câu trả lời nà y khiến tôi quá đau lòng. Dù trái tim như có trăm ngà n lườ¡i dao đâm, nhưng tôi vẫn cố lấy hết can đảm hửi: "Anh không muốn mẹ con em đến đây có phải vì cô thư kí không? Chuyện của anh và cô ta có thật không?" Nghe câu hửi đó mặt anh ấy biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Em đừng nghi ngử lung tung. Anh đối với em đâu có tệ, em có nhà có xe, không phải mỗi ngà y xếp hà ng đi xe buýt để đi là m, chỉ phải nấu và i món đơn giản, chăm sóc con cái, có thời gian đi là m đẹp, dạo phố, cuộc sống như vậy không phải người phụ nữ nà o cũng có đâu!" Thật không ngử, anh nghĩ việc hà ng tháng đưa cho tôi một món tiửn tiêu, còn vợ con sống ra sao không cần biết, như thế đã là là m tròn bổn phận của người là m chồng, là m cha. Quá thất vọng tôi chỉ nói một câu: "Nếu để có được cuộc sống đó mà em phải chấp nhận việc chung chồng với người phụ nữ khác, em thà từ bử tất cả".
Có thể trong mắt mọi người tôi là người may mắn vì có một người chồng thà nh đạt, vấn đử kinh tế tôi không phải bận tâm; nhưng chuyện tình cảm vợ chồng, tôi lại là người thất bại. Nếu như tôi có thể dối mình dối người, để mặc chồng là m gì cũng được, thì có lẽ tôi và anh vẫn sẽ tiếp tục là m vợ chồng và coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi không thể là m vậy, chẳng lẽ tôi chỉ biết mòn mửi chử anh nhận ra sai lầm và quay lại bên mình hay sao?
Trở vử nhà với tâm trạng mệt mửi, chán chường, tôi hẹn một nhân viên ở công ty chồng đi ăn tối. Người nà y là bạn học của tôi, chính tôi đã giới thiệu cho cô ấy, tôi hi vọng cô ấy vì tình bạn mà sẽ nói cho tôi nghe sự thật. Tôi cố gắng bình tĩnh: "Chồng mình ngoại tình, vậy mà mình lại là người biết cuối cùng. Cậu chỉ cần nói cho mình biết chuyện của chồng mình và cô thư kí đó có thật hay không, mình sẽ không gây khó dễ cho họ, không để cậu phải liên luửµ đâu, nể tình bạn học cũ, xin cậu hãy giúp mình!"
Cô bạn bối rối một lúc rồi nói: "Đà n ông là m ăn mà , tránh sao khửi những chuyện đó, nhưng chỉ là chơi bời vậy thôi, cậu đừng cho là thật!" Sau đó cô ấy còn nói nà o là đà n ông có tiửn thường tìm thú vui bên ngoà i, nhưng không bao giử vì chuyện đó bử bê gia đình; nà o là là m vợ nên hiểu chồng, bử qua những lỗi nhử đó, như vậy gia đình mới yên tâm...
Cô ấy còn định nói nữa, nhưng tôi không muốn nghe, đứng dậy đi vử. Tôi như người không biết phương hướng, muốn đến một nơi không có ai, hét thật to để tiêu tan mọi nỗi buồn phiửn nhưng lại chẳng biết đi đâu. Tôi phóng xe vô thức trên đường, cho đến khi định thần thì xe đã đến bên bử sông. Những hình ảnh từ ngà y đầu quen nhau, yêu nhau, rồi kết hôn lần lượt hiện lên trong tâm trí. Nghĩ đến những ngà y tháng tuy nghèo khó nhưng vợ chồng luôn san sẻ mọi niửm vui nỗi buồn cà ng khiến tim tôi tan nát. Tôi khóc.
ử¨ơc gì mọi đau buồn sẽ trôi theo dòng sông kia. Tôi không muốn vử nhà , không muốn con trai nhìn thấy mẹ nó trong tâm trạng đau khổ thế nà y. Lúc đó, tôi chỉ muốn đi đâu đó uống rượu cho thật say, để quên hết mọi chuyện trên đời. Tôi lại gọi điện cho cô bạn lúc nãy: "Có rỗi không, ra ngoà i uống rượu với mình một lát!". Cô ấy vội và ng chạy tới, khi đến nơi tôi đã uống khá nhiửu, cô ấy ngăn không cho tôi uống nữa: "Thôi đừng buồn, phụ nữ đôi khi ngốc một chút sẽ vui vẻ hơn". "Mình biết, nhưng mình không thể vượt qua được chính mình". Tôi vừa nói vừa khóc.
Tuy đã say nhưng tôi vẫn muốn vử nhà . Thực ra, tối đó tôi hoà n toà n có thể mượn rượu giải sầu, đi tìm một người đà n ông khác để trả thù người chồng phụ bạc, nhưng tôi không là m vậy, mà chỉ muốn tìm một người nói chuyện để vơi buồn, cuộc hôn nhân nà y cuối cùng dù cứu vãn được hay không, tôi cũng không được là m điửu gì hổ thẹn với lương tâm, hổ thẹn với con trai.
Vợ chồng tôi ngà y cà ng ít nói chuyện với nhau, mỗi lần nói chuyện điện thoại chỉ và i câu hửi thăm thông thường. Đến Tết, anh được vử nhà nghỉ, chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi khóc lóc van xin: "Nếu em có điểm nà o chưa tốt, anh cứ nói, em sẽ thay đổi, chỉ cần anh rời xa cô ta, anh muốn em là m gì cũng được". Nhưng anh không nói gì, chỉ im lặng hút thuốc. Tôi biết bắt anh đưa ra quyết định ngay là rất khó khăn, nhưng sự im lặng, mà là im lặng rất lâu của anh khiến niửm tin và o hôn nhân của tôi hoà n toà n sụp đổ.
Vì con trai, cũng là vì cho cả hai một cơ hội, chúng tôi giao hẹn thời hạn là nửa năm để cả hai suy nghĩ. Anh vẫn là m việc ở thà nh phố đó, thỉnh thoảng vử thăm vợ con, nhưng tôi biết cuộc sống gia đình nà y không phải là điửu mà mình mong đợi.
Không muốn tiếp tục kéo dà i tình trạng nà y, tôi đà nh lựa chọn ra đi. Bố mẹ, bạn bè đửu cố gắng khuyên nhủ: "Sự thông minh của con đâu rồi, sao lại ngốc vậy, hai tay dâng chồng cho người phụ nữ khác!". Tôi thở dà i: "Mọi chuyện không thể cầu toà n, biết chồng sẽ không rời bử tình nhân, con không muốn cả đời phải chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác. Thà dứt khoát, đau đớn một lần còn hơn cứ phải dằn vặt suốt đời".
Sau khi ly hôn anh để lại nhà và xe cho tôi, đồng ý để tôi chăm sóc con, hà ng tháng đửu gửi sinh hoạt phí, tôi chấp nhận. Tôi nghĩ mình có lòng tự trọng, nhưng cũng cần phải sống, đây là những thứ mình đáng được hưởng và cũng là trách nhiệm của anh đối với con. Trong năm đó, anh kết hôn với cô thư kí. Khi nhận được tin nà y, tôi đón nhận nó rất bình tĩnh.
Sau nà y, khi chúng tôi gặp nhau, anh nói: "Nếu như ngà y đó em chịu nhẫn nhịn một chút, có lẽ chúng ta sẽ không ly hôn, em thực sự là người vợ tốt". Từ ánh mắt anh, tôi biết đây là những lời thật lòng. Tôi nói: "Em cũng biết nếu em cứ an phận sống, thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng nếu em là m vậy thì em không còn là em nữa, và cuộc sống vợ chồng của chúng ta sẽ trở thà nh địa ngục, em không thể chia sẻ người đà n ông của mình với người phụ nữ khác. Huống hồ em cũng không phải một diễn viên giửi". Nghe tôi nói vậy, anh không nói gì và quay mặt bước đi.
Anh tuy không phải chồng tôi nữa, nhưng vẫn là bố của con trai tôi. Bây giử, anh đến thăm hai mẹ con tôi nhiửu hơn trước, mỗi lần đến đửu đón con đi chơi, con trai lần nà o cũng đòi tôi đi cùng, thế là ba người chúng tôi cùng nhau đi ăn, đi mua sắm. Bạn tôi thắc mắc: "Sao đã ly hôn rồi mà còn thân thiết như vậy?"
Tôi nói: "Ly hôn rồi, vẫn có thể là bạn, hơn nữa con trẻ vô tội, mình không muốn con mình thiếu đi tình yêu của người cha, mỗi lần nhìn thấy con nở nụ cười hạnh phúc, mình quên hết những chuyện đau khổ người đà n ông đó đã gây ra cho mình, anh ấy lúc đó chỉ là bố của con trai mình, chỉ đơn giản như vậy".