Cuộc sống nơi miửn quê nghèo đã thôi thúc bà Nguyễn Thị Lan Hương (54 tuổi, quê An Giang) phải sớm xa gia đình lên TP.HCM tìm kiếm công ăn việc là m. Hơn 2 năm mưu sinh ở chốn thị thà nh, trải qua biết bao công việc nhọc nhằn, bà quen biết và sống như vợ chồng với ông Trần Văn M (62 tuổi, ngụ quận 10, tạm trú phường 11, quận Bình Thạnh, TP.HCM) cho đến bây giử đã là 25 năm, nhưng bà vẫn không quên nhắc lại câu nói trước kia: Tôi đã từng là m tất cả mọi công việc, trừ việc xấu nhưng cuộc đời tôi thật không may mắn. Tưởng rằng, lấy chồng sẽ bớt khổ và có cuộc sống hạnh phúc, nhưng không ngử bà lại bị người chồng phụ bạc, hà nh hạ để rồi mang mối thù hằn đằng đẵng suốt 25 năm trời.
Cuộc sống khốn khổ, tủi nhục của người đà n bà miửn quê
Khi tôi đến phường 11, quận Bình Thạnh hửi nhà bà Hương đang tạm trú, hầu hết người dân ở đây ai cũng biết, họ nói: Ngôi nhà bà ấy kia, nhưng chắc bây giử bà ấy đi rửa chén bát cho người bán hủ tiếu ngoà i đường rồi chú ơi. Tội nghiệp bà ấy, lấy phải người chồng nhẫn tâm, không quan tâm đến đời sống vợ con gì hết, suốt ngà y còn bị ông ta chửi bới, đánh đập nữa, giử như thế là may mắn cho bà ấy rồi.
Tôi tìm đến nhà bà Hương nhưng bà đã đi vắng liửn quay ra trò chuyện với ông Nguyễn Đức Sáng - Tổ trưởng tổ dân phố khu phố 6, phường 11, quận Bình Thạnh - người đang cho vợ chồng bà Hương thuê trọ hơn chục năm nay. Khi hửi vử chuyện bà Hương bị chồng hà nh hạ suốt 25 năm trời, ông Sáng lắc đầu: Chuyện đó xảy ra như cơm bữa, từ khi thuê nhà tôi đến giử, ngà y nà o tôi cũng nghe tiếng ông M chửi bới, đánh đập vợ. Mới đây chính quyửn và o cuộc can thiệp thì sự việc mới được êm xuôi.
Khi gặp tôi, bà Hương kể lại trong trạng thái không kiửm được nước mắt. Bà kể, 25 năm vử trước, do gia đình nghèo nên bà phải lên TP.HCM tìm kiếm việc là m, phụ giúp gia đình. Khoảng 2 năm mưu sinh ở chốn thị thà nh, bà gặp ông M và được ông giới thiệu và o giúp việc nhà cho một gia đình tại quận 10, từ đó 2 người thường xuyên qua lại, nói chuyện với nhau. Nảy sinh tình cảm không bao lâu, bà Hương và ông M quyết định thuê phòng sống chung, rồi sau đó dọn vử phòng trọ tại phường 11, quận Bình Thạnh và tạm trú ở đó cho đến hôm naửµ. Lúc mới vử sống thử, chỉ được thời gian đầu, bà Hương được chồng yêu thương, quan tâm, vử sau bà liên tục chịu đựng những lời sỉ nhục, những trận đòn thập tử đến từ người chồng vũ phu.
Thậm chí, sống chung với nhau cả chục năm thì năm 2000, khi chuẩn bị kết hôn, ông M đã dạy dỗ vợ bằng cách dùng dao cắt đứt gân 3 ngón tay và dùng dao chém và o tay trái khiến bà Hương phải khâu 6 mũi.
Biết không thể sống chung với người chồng nhẫn tâm, bà Hương quyết định chia tay để tìm cho mình cuộc sống mới. Thấy vậy, M liửn xuống giọng van xin, cắt tay, lấy máu thử thốt, hứa không bao giử hà nh động như vậy nữa. Nghe những lời hứa chắc nịch, bà Hương quyết định trao cả cuộc đời cho M, người mà sau nà y đã tự tay đạp đổ hạnh phúc cả gia đình, là m cho bà mang mối thù hận trong lòng. Đến năm 2002, hai người chính thức đi đăng ký kết hôn dù đã sống chung và có 2 mặt con gồm 1 gái, 1 trai. Thế nhưng chừng đó chưa đủ để là m người chồng thay tính đổi nết. Sau khi cưới vợ, được gia đình bên nội cho 7 cây và ng, M không đưa cho vợ cất giữ mà âm thầm bán tiêu xà i hết. Khi đã tiêu hết số tiửn trên, M ăn không ngồi rồi, vợ là m được bao nhiêu tiửn cũng không đủ cho ông ta ăn chơi, nhậu nhẹt.
Thấy chồng ăn chơi lêu lổng, bà Hương liửn chạy vạy khắp nơi mua chiếc xe máy để chồng hà nh nghử lái xe ôm. Lo xong việc cho chồng, bà Hương quanh năm tất bật ngược xuôi, ai kêu gì là m nấy, nhưng số tiến ít ửi là m được không đủ để trả nợ mua xe mà chỉ đủ chi tiêu sinh hoạt trong gia đình. Vậy mà , M lại không mảy may để ý, tiửn kiếm được đồng nà o là xà i hết đồng đó. Không những thế, sau những chuyến chở khách, M còn hay đà n đúm cùng nhóm bạn bất hảo, tụ tập thâu đêm suốt sáng ăn nhậu, chơi bời. Những lần bà Hương góp ý thì ông ta cảm thấy bực tức trong lòng, chửi om sòm cả nhà , thậm chí còn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ.
Bà kể, giai đoạn bà sinh đứa con gái đầu lòng, M không những không quan tâm mà còn rượu chè bê tha. Nhiửu lần M vử nhà trong tình trạng nồng nặc mùi hơi men, quậy phá rồi xông và o phòng dùng chân tay, đấm đá vợ túi bụi. Lần đó, người chồng còn nhẫn tâm túm tóc, đập đầu vợ xuống đất, rồi dùng tay giáng xuống lưng người vợ ốm yếu những trận đòn thừa sống thiếu chết. Hậu quả của những trận đòn đó, đến giử khi trở trời, bà Hương vẫn cảm thấy lưng đau nhức nhối.
Đến năm 2009, bà Hương phát bệnh tim phải đến bệnh viện chữa trị, thế mà M không một lời hửi thăm, không gửi tiửn cho vợ mà còn dính dáng đến chuyện trai gái là m bà Hương nhục nhã trong lòng. Chưa dừng lại ở đó, trong cơn giận dữ, khi đứa con gái ruột của hai người mới lên 13 tuổi cũng bị M cầm ghế nhựa phang và o đầu chảy máu trong một lần ông ta nóng giận. Sau những lần hà nh hung, chửi bới vợ con, M không cảm thấy hối hận và tiếp tục tụ tập cùng đám bạn ăn chơi, ngủ ngoà i đường nhiửu hơn ở nhà . M là người hà nh nghử xe ôm, nhưng lại có tính khí rất giang hồ, ngoà i những lần nhậu nhẹt thâu đêm, M còn kết giao với những đối tượng có máu mặt trên địa bà n, điửu nà y là m người dân không dám khuyên ngăn khi ông ta chửi bới, đánh đập vợ con vì sợ bị trả thù.
25 năm sống trong cam chịu, thù hận vì thương con
Trong hơn 20 năm sống chung với người chồng nhẫn tâm, có nhiửu lần bà Hương muốn tìm đến cái chết, nhưng nghĩ đến 2 đứa con, bà đà nh cam chịu số phận. Khi 2 đứa con lớn lên và đi học, bà Hương lại không đủ can đảm để là m đơn ly hôn với ông M, vì sợ rằng khi đến trường các con bị bạn bè cười chê cảnh nhà không cha. Những lần nhìn thấy 2 đứa con đùa giỡn, say sưa học bà i, người mẹ nghèo không cầm được lòng, bà ước gì người cha của chúng bớt chơi bời, bình tâm trở lại, chắc bọn trẻ sẽ có một tương lai tốt đẹp chừng nà o. Chính vì thế, sau những lần bị người chồng sỉ nhục trước mặt con, bà tự bử ra ngoà i để bọn trẻ không nghe thấy, để chúng không thể biết được sự chịu đựng của người mẹ đã ngót mấy chục năm nay.
Bà Hương uất nghẹn, điửu là m bà đau đớn và thù hận người chồng, là bà không biết được nguyên nhân mà người chồng mạt sát, đánh đập bà hơn 20 năm nay xuất phát từ đâu. Là m vợ, bà không ăn chơi, luôn lo toan, phục vụ chồng chu đáo, không là m mất lòng chồng điửu gì. Trong tư cách là người mẹ, bà luôn nêu gương, thương yêu, giáo dục con cái một cách nghiêm túc. Vậy mà , cứ vử đến nhà là ông chồng lại kiếm cớ gây chuyện, có những lúc bà Hương dọn cơm nước đầy đủ lên bà n chử chồng vử ăn chung, nhưng ông ta lại chê cơm nguội, thức ăn không ngon và ném tất cả xoong nồi, chén bát ra đường. Theo bà Hương, có một lần M vử nhà chửi bới không thấy bà trả lời, ông ta cũng dùng ly nước thủy tinh ném thẳng và o mặt, may mà bà né tránh được. Hà nh động của M là m nhiửu người hà ng xóm chứng kiến rất bức xúc.
Sự việc xảy ra trong gia đình đã lâu, nhưng người con gái đầu của vợ chồng bà Hương nay đã 24 tuổi vẫn không thể hiểu nổi, tại sao mẹ lại âm thầm nhịn nhục, chịu đựng ngót mấy chục năm nay như vậy. Tuyết M (cô con gái) kể trong nghẹn ngà o: Khi em lớn lên em mới hiểu được sự chịu đựng của mẹ đến nhường nà o, mẹ đã vì chúng em mà chịu khổ, em rất thương mẹ và cũng rất hận ba. Tuyết M còn cho biết thêm, có những đêm, khi ba vắng nhà , mẹ đã kể toà n bộ câu chuyện từ trước đến nay cho những đứa con nghe, nghe xong chị em Tuyết M đã khóc suốt đêm vì thương mẹ vô cùng. Tuyết M cho biết, sau khi thấy mẹ chịu biết bao đau khổ do ba gây nên, M đã khuyên mẹ là m đơn ly dị để có cuộc sống thoải mái lúc vử già . Tuyết M hứa sẽ kiếm tiửn giúp gia đình, lo cho mẹ suốt đời để bù đắp cho những vết thương mà mẹ phải gánh chịu mấy chục năm nay.
Mới đây, khi gặp lại bà Hương, tôi thấy khuôn mặt bà tươi tắn hơn, không còn hốc hác. Bà Hương cho biết, bà và ông M đã là m đơn ly dị và đường ai nấy đi. Hiện bà đang sống với 2 người con tại phòng trọ cũ, phường 11, quận Bình Thạnh. Mặc dù rất hận chồng, nhưng không vì thế mà bà cấm đoán người chồng đến thăm 2 con. Thi thoảng ông M vẫn đến nhà trọ mà 2 người từng chung sống để mua quà cho đứa con trai út và thăm hửi người vợ đang bị bệnh gan. Những lúc như thế, bà Hương cảm động đến chảy nước mắt, bà không ngử được rằng, sau khi ly hôn, ông chồng từng mang lại cho bà sự thù hận lại thay đổi một cách đột ngột như thế.
Cứ dịp cuối tuần là ông lại ghé nhà thăm 2 đứa con và người vợ một lần, những lần nghe chồng gọi tên con đến ứa nước mắt trên khuôn mặt cháy sám của người lái xe ôm, bà Hương cảm động vô cùng. Bà tâm sự Trước đây tôi thù hận ông ấy lắm. Hận đến mức, có khi tôi định là m liửu, dùng dao giết chết ông ấy rồi tự sát. Nhưng không hiểu tại sao, giử nhìn ông ấy đau khổ, gầy gò, tôi rất thương hại ông ấy, những lúc như thế sự thù hận ông ấy trong tôi không còn nữa. Giá như, hồi trước ông ấy được như bây giử thì tốt biết mấy, chắc vợ chồng không phải ly tán và cuộc sống gia đình không đến mức khốn khổ như hôm nay.