Nỗi đau tà n phá đời tôi

ĐSGĐ| 24/06/2010 11:38

(NHN) Ngà y nà o tôi cũng bước chân chầm chậm đi tập thể dục quanh hồ Hoà n Kiếm, tôi thường đi rất chậm để nhìn ngắm những người bằng tuổi đi bên cạnh tôi.

Tôi luôn thắc mắc một điửu là  không hiểu trong lòng họ có nỗi đau nà o giống như những nỗi đau của mình không?

Tôi cũng nói chuyện với và i người, nhưng nói mãi tôi vẫn chỉ thấy họ đửu sống bình thản hơn tôi, những buồn chán họ phải chịu chỉ là  những chuyện hà ng ngà y giữa bố mẹ con cái, gia cảnh hơi thiếu thốn một chút. Hình như không ai bất hạnh như tôi? Tôi cũng từng nghe một câu nói là  ai cũng có bất hạnh và  ai cũng nghĩ mình bất hạnh nhất, nhưng nếu để ý thì sẽ thấy những bất hạnh của người khác còn lớn hơn mình rất nhiửu.

Tôi không nhớ cụ thể, nhưng đại ý câu nói đó như vậy, ở một cuốn sách nà o đó tôi từng đọc và  tôi nhớ mãi. Аó là  một cuốn sách của Ấn Аộ, tôi đã đọc và o lúc tôi tưởng như bất hạnh nhất, nhưng những câu của các triết gia trong đó phần nà o đã giúp tôi tỉnh táo và  đứng vững hơn trong cuộc sống. Ngà y đó tôi 27 tuổi, lúc nà o tôi cũng chỉ muốn ra cầu Long Biên, nhảy tùm một cái xuống sông là  xong cái kiếp sống nà y. Lúc nà o tôi cũng nung nấu điửu ấy và  cũng bởi vậy nên bố mẹ tôi canh giữ tôi rất chặt. Tôi đi một bước có người theo một bước. Mà  tôi cũng chẳng đi đâu, là m sao đi ra ngoà i với cái bụng chử­a vượt mặt mà  lại không có chồng được chứ?

Tôi ăn học đà ng hoà ng, con nhà  ngoan ngoãn, bỗng dưng cái bụng lùm lùm lên như vậy thì ai chấp nhận được? Cái thai là  kết quả của mối tình là m tôi đau đớn đến tận bây giử. Tôi cũng không biết có nên gọi đó là  mối tình hay không nữa bởi nó là  sự lừa đảo nhiửu hơn là  tình yêu.

Trong mắt bố mẹ tôi, đó là  sự lừa đảo. Tôi yêu anh ta, rất yêu, yêu bằng tình yêu của một đứa con gái ít biết đến bên ngoà i cánh cử­a nhà  mình. Bỗng dưng có một ngà y, anh ta chủ động là m quen với tôi rồi nói với tôi những lời có cánh. Аứa con gái ít tiếp xúc với xã hội, được cha mẹ bao bọc như tôi gặp được người đà n ông trông lịch lãm, ăn nói hoa bướm, lại tán tụng tôi hết lời là m sao không rung động cho được?

Tôi chưa từng yêu, cả nhà  vẫn lo tôi muộn chồng, ế chồng, nên tôi lao và o tình yêu đó như con thiêu thân. Bố mẹ tôi ban đầu cũng mừng khi thấy tôi có cái vẻ của cô gái hẹn hò, bố mẹ bảo con lớn rồi, nếu yêu đương thì hãy đưa vử giới thiệu cho bố mẹ mừng. Nhưng anh ta nhất định không chịu vử nhà  tôi gặp mặt. Tôi bảo anh ta đưa tôi vử nhà  anh ta, anh ta cũng không chịu, cứ chối quanh. Cuối cùng tình yêu của chúng tôi chỉ ở những nơi xó xỉnh, bụi bử, những nơi vắng người để rồi cái sự cần đến cũng đến. Tôi tin lời anh ta rằng anh ta sẽ cưới tôi là m vợ nên chẳng ngại ngần để mà  trao đời con gái cho anh ta. Rồi đến khi tôi thấy trong mình khác lạ, kinh nguyệt ngừng hẳn, tôi đoán mình có thai. Báo với anh ta, anh ta nhảy dựng lên và  đòi tôi phá thai. Tôi ngạc nhiên cứ nghĩ anh ta sẽ vui mừng vì đằng nà o chúng tôi cũng cưới nhau, hà nh động đó của anh ta là m tôi đau đớn tột cùng. Tôi rất sợ phá thai, lại nghĩ cái sinh linh bé nhử nà y là m sao có thể ruồng rẫy như thế được.

Nói tôi và i lần không được, bỗng dưng anh ta mất tích. Tôi đi tìm anh ta khắp nơi, đến những nơi quen chúng tôi đửu không ai biết anh ta đi đâu. Tôi không biết nhà  anh ta ở chốn nà o vì đã từng được đưa đến nhà  bao giử đâu. Cuộc sống của tôi chìm và o bóng tối, tôi cứ rúc và o một góc nhà , ngà y ngà y ngồi trong xó tối âm sầm đó nhìn ra ngoà i cử­a để mà  nghĩ đến cuộc tình của mình, đến cái thai trong bụng.

Nhiửu lần tôi định uống thuốc tự tử­ nhưng tôi nghĩ đến những câu chuyện tôi từng nghe từ bé là  nếu bà  mẹ đang mang thai mà  chết, xuống địa ngục sẽ không được đầu thai, gia đình phải trồng cây chuối trên mộ, khi chuối ra quả đứa bé mới thoát ra được. Tôi thương cái sinh linh bé nhử nà y sẽ phải xuống địa ngục cùng tôi. Cái bụng tôi phườ¡n ra thì mẹ cũng biết. Bố mẹ chử­i, mắng tôi mãi cũng chán vì tôi lúc nà o cũng ngây ngây như người không hồn vía, ăn uống không chịu ăn, thi thoảng lại lấy mảnh sà nh cắt tay cho máu chảy lêu lao. Mẹ tôi đã dịu dà ng lại, bắt đầu chăm sóc và  khuyên can tôi ăn uống để bồi dườ¡ng cơ thể. Mẹ cũng khuyên tôi phá thai nhưng tôi không chịu, không chịu chỉ vì sợ. Cà ng những ngà y tháng mang thai nhọc mệt, tôi lại cà ng hận anh ta, tôi hận đến nỗi tôi chỉ sợ đứa bé ra đời sẽ giống bố.

Khi tôi sắp sinh con, bố mẹ nói với tôi là  đẻ đứa bé xong sẽ cho người bà  con ở xa nuôi, bố mẹ năn nỉ tôi vì nghĩ đến tương lai phía trước của tôi và  vì cả dòng họ nhà  tôi. Cả nhà  tôi tuy không phải già u có, danh giá nhưng sống bình dị và  yên ổn, các gia đình đửu chân chất, yêu thương nhau, chỉ có mỗi mình tôi là  nảy nòi ra cái thai bất hạnh nà y. Lúc đó cơn hận người yêu cũ của tôi cũng đã lên đến đỉnh điểm, tôi đồng ý. Và  khi tôi sinh con xong, vẫn còn đang nằm dườ¡ng tại nhà  hộ sinh thì đứa con của tôi đã đi đến tận nơi nà o mà  tôi không hử biết được.

Ngay cả mẹ tôi cũng không biết vì mẹ tôi đã là m giấy cam đoan với người ta là  sau nà y không dò hửi tung tích, không tìm hiểu vử đứa bé. Người bà  con xa đó là  một người mẹ tôi cũng mới biết, bà  ta biết hoà n cảnh đã nêu ý kiến là  sẽ đưa đứa bé đi cho một gia đình già u có mà  hiếm muộn. Mẹ tôi đồng ý. Tôi thì mới chỉ được nhìn thoáng qua đứa con dứt ruột của mình.

Аôi khi nhìn con mình vui đùa, tôi lại ứa nước mắt không biết đứa con đầu lòng của mình ra sao. (ảnh minh họa)

Ngay sau đó tôi đã ân hận và  đòi mẹ đi tìm con, nhưng chính mẹ tôi cũng không biết tìm ở đâu. Tôi đã nghĩ, có khi họ mang đứa bé đi "là m cao" như người ta hay đồn thổi người Tà u mua trẻ em vử là m cao. Tôi tuyệt vọng trong đời sống của mình. Cuốn sách ấy phần nà o giúp tôi vững và ng hơn một chút với những triết lý sống thật tốt đẹp. Tôi định tự tử­ nhưng lại muốn sống với hi vọng sau nà y có thể tìm lại đứa con, bù đắp cho nó.

Năm tháng qua đi, tôi ổn định hơn, tinh thần cũng tốt hơn, tôi trở lại với đời sống bình thường và  bất ngử quen một chà ng trai hiửn là nh đến từ một vùng quê khác. Dù con chim sợ cà nh cong nhưng sự đối lập hoà n toà n giữa tính cách của người yêu cũ và  chà ng trai nà y đã khiến tôi phải nghĩ lại.

Chúng tôi đến với nhau chầm chậm, từ từ nhưng chắc chắn và  rồi đám cưới diễn ra như một lẽ đương nhiên. Tất nhiên, qúa khứ của tôi thì chẳng ai hé ra nử­a lời. Аôi khi tôi lại sợ hà ng xóm sẽ nói ong nói ve và  anh biết được nhưng mẹ tôi củng cố rằng khi tôi mang bầu, mọi người đã nói giấu là  tôi đi và o Nam là m việc nên không ai biết gì cả. Từ đó tôi yên tâm sống phần đời của mình.

Trong lòng vẫn luôn nghĩ đến đứa con lưu lạc, tính từng ngà y từng giử xem nó lớn chừng nà o, cao bao nhiêu phân, ngà y sinh nhật nó tôi vẫn đánh dấu đử và o lịch và  thắp hương khấn trời đất phù hộ độ trì cho con. Khi tôi sinh được 3 đứa con thì những bận rộn con cái chiếm gần hết thời gian của tôi và  tôi đôi khi cũng quên mất đứa con nhử bé kia. Nhưng, nước mắt thì luôn thường trực trên mắt tôi. Аôi khi nhìn con mình vui đùa, tôi lại ứa nước mắt không biết đứa con đầu lòng của mình ra sao. Tôi vẫn nung nấu ý định tìm con, nhưng không biết đi tìm ở phương trời nà o, gặp đứa trẻ nà o ngoà i phố tôi cũng phải nhìn cho thật kĩ, tôi dừng lại để nhìn xem mắt, mũi, môi có điểm nà o giống tôi hay điểm nà o giống anh ta không.

Những ám ảnh nà y cứ lớn dần khi các con tôi ngà y cà ng lớn và  tôi ngà y cà ng nhà n hạ. Nhưng, có điửu lạ là  khi tôi đi ra đường tôi vẫn chỉ để ý tìm các em bé, tôi không nghĩ được là  con mình đã chừng ấy tuổi, đã cao bằng chừng nà y, lớn bằng chừng kia. Cà ng nhiửu tuổi hơn tôi lại cà ng hay mở hộc tủ của riêng tôi ra, cái hộc tủ nà y tôi đựng rất nhiửu quần áo. Ấy là  những bộ quần áo tôi mua cho con mình cái gì tôi cũng mua một món đồ cho đứa bé mà  tôi bử rơi một món và  cất và o một góc tủ. à nghĩ vử đứa con đầu cứ lăn lóc trong tim, trong óc tôi không rời, đôi khi tôi chỉ muốn nói chuyện với chồng để cho vợi bớt phần nà o những đau khổ và  cũng để đỡ đi cái cảm giác tôi đã giấu giếm anh một phần đời sống của mình, nhưng mẹ tôi luôn chặn lại. Mẹ bảo: "Con đừng là m ảnh hưởng đến gia đình mình, bởi con nói ra sẽ ít được cảm thông mà  phần nhiửu là  tan nát".

Tôi lại im lặng, tiếp tục tự dà y vò lương tâm người mẹ của mình. Khi các con lớn thật rồi, tôi nhiửu thời gian rảnh rỗi nên chịu khó đi lễ, đi là m từ thiện ở những trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi. Cà ng đi, cà ng nhìn thấy những mảnh đời cô độc, tôi lại cà ng thấy ân hận. Mỗi ngà y qua đi cứ như muối xát trong tim tôi, đêm tôi trở nên khó ngủ, ngà y hay nghĩ lung tung nên tôi chẳng thể có gương mặt vui vẻ, rạng rỡ như người khác. Ai nhìn tôi cũng bảo tôi buồn. Tôi đi xem "thầy", "thầy" nói số kiếp mẹ con tôi phải xa nhau như thế thì mới tốt, là  số, là  phận rồi nhưng tôi vẫn không tin, tôi vẫn đà y đoạ con tim mình nhức buốt. Mà  kử³ lạ, không hiểu sao tôi không nghĩ được là  con mình sẽ được sống sung sướng, thà nh đạt mà  cứ nghĩ là  con đang sống khổ sở, bất hạnh ở đâu đó, nó phải chịu cái tội không thể dung thứ của tôi. Cũng vì những đau khổ mà  tôi luôn muốn được chia sẻ, được thông cảm. Hình như ngà y nà o trong đầu tôi cũng có ý nghĩ là  phải nói với chồng, với con để mọi người hiểu và  biết đâu trên đường đời, có gặp được đứa con bé bửng kia của tôi thì biết thương yêu, giúp đỡ nó.

Và  ngà y nà o tôi cũng phải nín nhịn để không được nói ra. Tôi chỉ âm thầm quan sát bạn bè của các con, những người quen của chồng để tìm kiếm cái gì đó thân quen. Tôi luôn dạy các con phải luôn tốt với tất cả mọi người, phải sống nhân hậu. Tôi hy vọng đứa con bé nhử của tôi sẽ nhận được sự nhân hậu đó từ anh em nó nếu nhỡ đâu trời xui đất khiến anh em chúng gặp nhau trong nhân gian nà y. Chồng tôi giử là  người có quyửn, có thế, tôi lại cà ng không thể nói chuyện riêng ra cho bất cứ ai khác để chia sẻ, người khác biết sẽ là m xấu mặt chồng tôi mà  anh thì không đáng bị như vậy. 3 đứa con tôi giử đang đi du học ở Mử¹, tôi và  chồng thường bà n nhau là  tôi sang Mử¹ trước để chăm lo cho các con, tới khi chồng tôi nghỉ hưu thì sẽ sang luôn.

Nhưng, tôi cứ nấn ná không đi. Tôi cứ hi vọng tôi ở Việt Nam, chịu khó đi đây đó sẽ có ngà y tôi gặp được con mình, chứ đi ra nước ngoà i sẽ mịt mùng suốt đời không có cơ hội tìm con. Tôi giử chỉ có việc ở nhà  chăm sóc gia đình, nấu cơm cho chồng hoặc đi tiếp khách với chồng, tối tối lên mạng nói chuyện với các con, theo dõi điểm học hà nh và  công việc của con. Những lúc ấy, tôi lại lên mạng tìm hết các loại hình ảnh để tìm hình bóng thân thuộc. Nhưng đến giử, đã trải qua mấy chục năm rồi mà  tôi vẫn vô vọng.

Cuộc sống của tôi chẳng biết cứ kiếm tìm vô vọng thế nà y bao giử nữa. Tủ đồ mà  tôi mua cho con đã đầy lắm rồi, chẳng còn chỗ chứa nữa. Ngà y ngà y, tôi vẫn đi chầm chậm bên hồ Hoà n Kiếm tập thể dục, tập thì ít mà  đi tìm một dáng hình thì nhiửu. Tôi chẳng biết đến khi tôi nhắm mắt xuôi tay tôi có tìm được con mình hay không hay tôi vẫn phải đem nỗi đau nà y đi mãi đến muôn kiếp nữa.

(0) Bình luận
  • Phường Khương Đình: Tổ chức tuyên truyền công tác PCCC&CNCH trên địa bàn
    Đảm bảo triển khai kịp thời, có hiệu quả Luật PCCC&CNCH năm 2024 đối với mô hình chính quyền 2 cấp (Không tổ chức UBND cấp huyện), Đội CC&CNCH khu vực số 13 - Phòng PC07, Công an Thành phố Hà Nội phối hợp UBND phường Khương Đình tổ chức Hội nghị triển khai Luật PCCC&CNCH và các văn bản thi hành Luật cho lãnh đạo, cán bộ chủ chốt trên địa bàn phường Khương Đình.
  • Khai mạc triển lãm HanoiPrintPack 2025
    HanoiPrintPack 2025 quy tụ hơn 150 gian hàng đến từ 11 quốc gia và vùng lãnh thổ nhằm giới thiệu công nghệ tiên tiến trong lĩnh vực in ấn và đóng gói, hệ thống tự động hóa và vật liệu mới.
  • Khai mạc triển lãm ENTECH HANOI 2025
    Sáng ngày 25/6, Hội chợ triển lãm quốc tế công nghệ năng lượng-môi trường Hà Nội năm 2025 (ENTECH HANOI 2025) đã được khai mạc.
  • Taste of Queensland: Kết nối tôn vinh mối quan hệ đối tác bền chặt giữa Việt Nam và Queensland
    “Taste of Queensland” do Cơ quan Xúc tiến Thương mại và Đầu tư bang Queensland (TIQ) phối hợp với Hiệp hội Thịt và Chăn nuôi Australia (MLA) tổ chức tại Hà Nội đã trở thành điểm nhấn nổi bật trong hành trình thúc đẩy quan hệ hợp tác song phương giữa Queensland và Việt Nam.
  • Đóng giao diện Cổng Dịch vụ công cấp tỉnh từ 1-7-2025
    Văn phòng Chính phủ hoàn thành việc nâng cấp chức năng của Cổng Dịch vụ công quốc gia; phối hợp với UBND các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương kết nối thông suốt với Hệ thống thông tin giải quyết thủ tục hành chính cấp tỉnh, đáp ứng yêu cầu triển khai mô hình chính quyền địa phương 2 cấp và đóng giao diện Cổng Dịch vụ công cấp tỉnh, đưa vào thử nghiệm chính thức trên Cổng Dịch vụ công quốc gia trước ngày 28-6-2025 để bảo đảm vận hành thông suốt từ ngày 1-7-2025.
  • Tôn vinh 125 doanh nghiệp, cá nhân tại Top Công nghiệp 4.0 Việt Nam năm 2025
    Tối 22/6, tại Hà Nội, Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam phối hợp với Hội Tự động hóa Việt Nam, Viện Sáng tạo và Chuyển đổi số tổ chức Lễ biểu dương “Top Công nghiệp 4.0 Việt Nam – Industrie 4.0 Awards” lần thứ tư, năm 2025.
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
  • Hội Liên hiệp VHNT Hà Nội tổng kết 6 tháng đầu năm 2025: Tiếp tục ổn định tổ chức, đẩy mạnh hoạt động chuyên môn
    “Đổi mới phương thức hoạt động, phát huy năng lực hội viên, nâng cao chất lượng sáng tác là yêu cầu tất yếu để Hội Liên hiệp VHNT Hà Nội đồng hành cùng Thủ đô trong giai đoạn phát triển mới”, NSND Trần Quốc Chiêm - Chủ tịch Hội nhấn mạnh tại Hội nghị tổng kết công tác 6 tháng đầu năm và triển khai nhiệm vụ trọng tâm 6 tháng cuối năm 2025 do Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật (VHNT) Hà Nội tổ chức sáng 16/7/2025.
  • Thiên nhiên trong kí viết về chiến tranh của Minh Chuyên
    Năm 2025, nhà văn, nhà báo, đạo diễn Minh Chuyên được Nhà nước trao tặng danh hiệu Anh hùng Lao động, ghi nhận những đóng góp nổi bật cho văn học và sự nghiệp gìn giữ ký ức chiến tranh Việt Nam của ông. Không chỉ có trải nghiệm thực tế của một người lính từng xông pha gần chục năm trên chiến trường miền Nam vào những năm máu lửa, Minh Chuyên còn có đủ độ lùi thời gian cần thiết của một nhà văn thời hậu chiến để có thể nhìn về chiến tranh từ nhiều phía. Bởi vậy, chiến tranh trong ký của Minh Chuyên hiện lên đa diện, vừa chân thực vừa thấm đẫm suy tư. Thiên nhiên trong tác phẩm không chỉ là chứng nhân của tội ác, mà còn là hình tượng nghệ thuật giàu cảm xúc - như người mẹ bao dung, lặng lẽ chở che con người giữa mất mát và tàn phá.
  • Lưu trữ mộc bản triều Nguyễn bằng công nghệ AI
    Nhờ ứng dụng công nghệ AI, mộc bản Triều Nguyễn đã được Trung tâm Lưu trữ Quốc gia IV lưu trữ một cách khoa học, giúp cho du khách, công chúng dễ dàng tiếp cận.
  • [Podcast] Phổ biến Nghị quyết thi hành Luật Thủ đô: Nghị quyết số 28/2024/NQ-HĐND
    Thực hiện điểm a, b, khoản 4 Điều 41 Luật Thủ đô năm 2024, tại kỳ họp thứ 19 HĐND TP. Hà Nội Khóa XVI đã ban hành Nghị quyết số 28/2024/NQ - HĐND quy định việc sử dụng tài sản công tại đơn vị sự nghiệp công lập thuộc phạm vi quản lý của Thành phố vào mục đích kinh doanh, cho thuê, liên doanh, liên kết.
  • Diễn đàn nhân lực ngành ngân hàng trước làn sóng công nghệ
    Sáng 16/7, Diễn đàn Nhân lực ngành Ngân hàng trước làn sóng công nghệ với chủ đề “Ngân hàng thời đại số: Đổi mới mô hình và tái cấu trúc nhân lực” do Tạp chí Một Thế Giới tổ chức đã diễn ra tại Hà Nội. Phó Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam (NHNN) Phạm Tiến Dũng, Thứ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ Bùi Thế Duy chủ trì Diễn đàn.
Đừng bỏ lỡ
Nỗi đau tà n phá đời tôi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO