Ở trại giam số 6 (Nghệ An), trong số những "mử¹ nhân mặc áo tù", Phạm Thanh Huyửn được coi là "bông hoa" đẹp nhất. Thường thì những kẻ dính và o vòng lao lý đửu có chung một nguyên nhân: gia đình không là chỗ dựa. Huyửn thì khác. Cô là con gái út trong một gia đình trí thức, khá giả ở Hà Nội. Thế nhưng, cũng như vẻ đẹp không cần tô vẽ của mình, Huyửn có cách sống rất tự nhiên, thậm chí bản năng.
Huyửn bảo, tính cô là thế, vô tư và không cần suy nghĩ, thích gì cứ thoải mái là m. Chính bởi cái tính hoang dã ấy mà đời Huyửn đã chìm sâu và o vòng xoáy tội lỗi.
Ở nhà , là con út nên Huyửn được cưng chiửu, muốn gì được nấy. Quen được cung phụng, được đáp ứng mọi "yêu sách" nên Huyửn đã "áp dụng" cách sống ấy ở trường. Hễ bạn có món đồ nà o lạ mắt thấy thích là Huyửn xin. Xin không cho thì nghĩ cách lấy trộm. Trộm không được thì cướp. Và , trong một lần cướp đồ rồi thẳng tay đánh bạn, Huyửn đã bị bắt. Năm ấy (2004), Huyửn học lớp 10.
Thói côn đồ ấy khiến cô gái mới lớn phải chịu án 6 tháng tù giam. Thụ án xong, ra tù, con đường học hà nh của Huyửn coi như chấm dứt.
Không muốn cô con gái rượu tối ngà y lủi thủi ở nhà , bố mẹ Huyửn đã gửi lên nhà bà cô ruột để phụ bán hà ng hoa. Và , cũng tại cửa hà ng ấy, trái tim của cô đã loạn nhịp vì yêu.
Người Huyửn yêu là một chà ng trai hiửn là nh, tối ngà y như con ong chỉ vùi đầu và o công việc. Cuộc tình ngà y cà ng bửn chặt khi hai gia đình đã quyết định tính chuyện trăm năm cho đôi trẻ. Hạnh phúc giản đơn tưởng sẽ ở mãi bên Huyửn nhưng nà o ngử đã chuyển sang hướng khác khi Huyửn gặp lại người bạn gái thủa ấu thơ.
Sau và i lần và o cuộc chơi, Huyửn biết bạn nghiện ma túy đã lâu. Thậm chí, cô còn nghĩ, ma túy chẳng ghê gớm gì, có tiửn cứ thoải mái chơi. "Gần mực thì đen", trong những lần "thức khuya tiệc tùng thâu đêm" cùng cô bạn, Huyửn đã thử dùng ma túy xem cảm giác của người phê thuốc thế nà o.
Đám cưới của Huyửn vẫn diễn ra như dự định. Anh chồng không biết cô dâu là nghiện ma túy, mỗi ngà y "đốt" gần nửa triệu bạc. Tiửn ấy, Huyửn "thiết kế" từ hà ng hoa của bà cô cùng với việc "biên tập", cắt xén tiửn chi tiêu sinh hoạt mà chồng vẫn cho mỗi tháng.
Trong số những "mử¹ nhân mặc áo tù", Phạm Thanh Huyửn được coi là "bông hoa" đẹp nhất.
Miệng... hút núi lở, không thể "sống" dựa và o người khác mãi được, Huyửn nghĩ cách kiếm tiửn để nuôi những cơn phê thuốc. Cô nghĩ mãi chẳng có việc gì hơn là buôn ma túy, với suy nghĩ người ta buôn tiửn tỷ mới sợ ngồi tù, sợ dựa cột chứ mình buôn chút xíu nhằm nhò gì.
Sau một thời gian "nghiên cứu thị trường", Huyửn lấy "hà ng" đem ra bãi rác Thà nh Công bán. Chưa đầy 2 tháng, Huyửn bị bắt. Đến tận khi đó, những người thân thích của cô mới ngã ngửa. Nghe tin vợ bị bắt và nghiện nặng ma túy, người chồng mới cưới đã như chết đứng.
Trong trại giam, nhắc đến chồng, Huyửn ôm mặt nức nở. Cô bảo, lúc đó thấy mình như một kẻ điên. à‚n hận thì giử đã quá muộn rồi. àn tù còn dằng dặc trước mặt, nên chuyện tương lai, cô chẳng có dự định gì.
Cô bảo, cô sẽ cố gắng cải tạo thật tốt để mong sự ân xá bởi có vậy cô mới sớm trở lại với đời. Trong thâm tâm, Huyửn vẫn le lói một niửm hy vọng mong manh - sự tha thứ của người chồng. Cô biết, chỉ có tình yêu, sự bao dung của chồng mới giúp cô chế ngự được "con ma tội lỗi" trong mình.