Khó khăn thì mặc khó khăn, cứ đến bữa cơm là cả nhà tôi chuyện trò rôm rả, bà xã tôi góp phần khá xôm và o cái sự rôm rả ấy. Nhưng mới hôm qua, khi mọi người ngồi quanh mâm cơm, bà xã tôi cầm đũa chỉ và o từng đĩa: Cải bắp hôm nay lại tăng giá, hôm trước mươÌ€i ngà n một ký, hôm nay lên 12 ngà n. Đũa trử sang đĩa tôm rang: Tuần trước 12 ngà n một lạng tôm to hơn, hôm nay tôm nhử, chả được tươi mà những 14 ngà n.... Tưởng đã dừng, nhưng đũa bà xã lại trử sang đĩa đậu rán: Mọi hôm đậu sốt cà chua hay kho thịt ba chỉ, hôm nay phải giảm chi, rán lên thôi. Tôi muốn bà xã dừng lại: Thôi được rồi, bắt đầu được rồi chứ?. Nhưng nà o đã thôi! Mà nước mắm hôm nay là nước mắm mua cả can 2 lít ăn dần, chả dám nước mắm cá cơm. Bao nhiêu độ đạm chả biết, cứ mặn mặn là được....
Mọi người bưng bát và mời nhau. Sau lời công khai minh bạch giá cả của bà xã, tôi thấy món nà o đưa và o miệng cũng thấy đắng đắng, chát chát, nhưng tôi cứ phải ngậm... đắng chát là m ngọt. Bà xã tôi chưa dừng, không nói vử giá cả nữa, bà ấy nói vử việc cò kè mặc cả khi mua: Định mua chỗ tôm còn nhảy tanh tách, nhưng nó hát giọng cao quá, đà nh sang món tôm nà y. Nó cũng hét không thấp. Mặc cả mãi, lại giả vử bử đi, không thèm mua nữa xem mà y còn là m cao nữa không! Nhưng đi chục bước chả thấy nó gọi lại, đà nh quay lại mua vậy. Lúc cân, cái kim nhích quá số tí tẹo nó cũng nhón bớt ra mấy con, lại nhón tiếp một con nữa.... ửi giời, em vất vả quá. Thảo nà o ăn con tôm hôm nay chát chát thế nà o ấy!. Tôi nói thế, muốn cho bà xã tôi chuyển chủ đử, nhưng không! Chủ đử vẫn còn tiếp: Đến lúc tính tiửn, bảo bớt một ngà n chỗ lẻ, nó nhất quyết không, chị không mua thì tôi bán cho người khác. Gớm nữa!. Cái chủ đử của bà xã tôi coi như chiếm toà n bộ bữa ăn. Khi mọi người đứng dậy, đĩa đậu rán còn non nửa, đĩa tôm còn một phần. Bát nước mắm rót ít mà vẫn không hết. Đĩa rau luộc còn mấy cọng, tôi gắp nốt cho gọn. Cơm trong nồi còn đến gần một suất ăn. Bà xã tôi thu quén phần thức ăn thừa: Mai sẽ nấu bớt đi để bữa nà o gọn bữa ấy. Bà xã tôi nói câu kết luận.
Bữa hôm sau, hôm sau nữa, bà xã tôi diễn lại chủ đử giá cả, mua bán các món ăn. Nhưng cuối bữa không món nà o thừa vì liửu lượng món nà o cũng đã được rút bớt, mà ai cũng không thấy muốn ăn thêm. Cuối tháng, không thấy bà xã tôi kêu thiếu tiửn. Chiêu tiết kiệm của bà xã tôi có hiệu quả trông thấy maÌ€ qui trình lại giản đơn, dễ áp dụng. Chả như các sáng kiến kinh nghiệm ở cơ quan tôi vử cải tiến lử lối công tác, nghe toà n những khái niệm, từ ngữ, lý luận to tát mà chả thấy có hiệu quả kinh tế gì, lại còn tốn giấy mực, tiửn thù lao xét duyệt và tiửn thưởng.
Bạn đọc muốn áp dụng kinh nghiệm của bà xã tôi, xin cứ tự nhiên, chúng tôi không yêu cầu thù lao bản quyửn.