Vất vả tìm con
Sau khi cuộc tìm kiếm của cả gia đình thất bại, ông Cừ nhét quần áo và o bao, phóng ảnh của con thà nh nhiửu bản rồi tìm ra Móng Cái. à”ng đến công an các phường thông báo việc con gái mình bị mất tích, nhử sự trợ giúp của họ.
Vợ chồng ông Cừ đau khổ nhớ lại câu chuyện tìm con
à”ng hóa trang thà nh người đi nhặt rác, người lượm ve chai, lang thang ở TP. Móng Cái. Tối đến ông lại tựa lưng luôn và o gốc cây bên đường nghỉ ngơi. Mệt nhưng tôi không tà i nà o ngủ được, tôi cứ nghĩ miên man vử nó với hà ng trăm câu hửi đặt ra, không biết giử nà y nó ở đâu, nó đang là m gì, hay là ?, ông Cừ nói.
Hễ thấy tụ điểm xe ôm, bà hà ng nước nà o ông đửu ghé qua đưa cho họ tấm ảnh của con gái mình, kèm theo 50 nghìn đồng.
Rồi ông thay bộ quần áo lịch sự, đóng giả khách là ng chơi la cà và o nhà thổ ngoà i Móng Cái. Nhưng tất cả các nhà thổ ông qua, thông tin vử cô con gái vẫn bặt vô âm tín.
Mỗi lần và o quán cơm, ông đưa tấm ảnh con gái ra hửi chủ quán, họ thường nhìn ông từ đầu đến chân, rồi đuổi ra ngoà i vì thấy ông rách rưới, bẩn thỉu là m ảnh hưởng đến việc kinh doanh của họ.
Hầu hết các khu nhà trọ ông Cừ đửu đã hửi thăm. Tuy nhiên, 10 ngà y trôi đi mà thông tin vử con gái vẫn là con số không. Đêm tìm kiếm thứ 10, ông ốm nặng, nằm bẹp luôn, không ăn không uống được gì, mọi nỗ lực của ông vẫn dẫn đến ngõ cụt. Nghĩ đến hà nh trình tìm con gái quá khó nhọc mà không được thông tin gì, nước mắt ông cứ ứa ra. Lúc đó thâm tâm tôi nghĩ mọi hy vọng có thể tìm lại được đứa con không còn nữa. Tôi gắng gượng dậy đi tìm con một ngà y nữa, dù không thấy thì cũng phải vử. Liửu thuốc tối hôm đó giúp tôi hạ được cơn sốt. Ngà y thứ 11, tôi quyết định lang thang đến những khu chợ lớn nhất ở TP. Móng Cái. Tôi đi cả ngà y, khắp các khu chợ, nhưng mọi hy vọng tìm được con đã tắt - à”ng kể lại mà nước mắt vẫn lăn dà i trên má.
Người đà n bà bí hiểm Ngà y thứ 12, ông ra chợ Bốn ăn bữa cơm, lấy sức bắt xe vử Cẩm Phả. Chủ quán vừa mang suất cơm ra thì một người phụ nữ chạc 40 tuổi bước và o. Như một thói quen, ông lần trong bao tải lấy ra một tấm ảnh con gái mình nhử chị ta xem.
Ngà y thứ 12, ông ra chợ Bốn ăn bữa cơm, lấy sức bắt xe vử Cẩm Phả. Chủ quán vừa mang suất cơm ra thì một người phụ nữ chạc 40 tuổi bước và o. Như một thói quen, ông lần trong bao tải lấy ra một tấm ảnh con gái mình nhử chị ta xem.Khu nhà mà ông Cừ tìm thấy con gái. |
Người phụ nữ lạ mặt cầm tấm ảnh cô con gái ông ngắm rất kử¹, quay sang nhìn ông từ đầu đến chân, rồi bử đi một cách khó hiểu. Linh tính của người là m cha mách bảo ông rằng, người đà n bà kia còn giấu điửu gì đó. Để vội tử tiửn 20 nghìn xuống bà n, ông Cừ đi theo người phụ nữ. Giữ khoảng cách 25m, người phụ nữ đi trước, ông đi sau. Ra khửi chợ khoảng và i trăm mét, chị ta chui và o một bãi lau. Khi chị ta biến và o bụi lau thì tôi núp và o một gốc cây. Họ là phụ nữ, còn tôi là đà n ông không thể theo sát người ta được. Nếu người ta đi vệ sinh thì sao?
Nhưng tôi nhìn chằm chằm và o bụi lau vì sợ chị ta đi mất. Và i phút sau, chị ta nhìn thẳng vử hướng tôi gật gật, ông Cừ nói. Lúc đó mọi hy vọng trong ông như được hồi sinh, ông lao nhanh vử hướng người đà n bà trước mặt. Khi vừa đến nơi người phụ nữ lạ mặt cất lời: Tôi biết con ông ở đâu, nhưng ông phải cho tôi tiửn tôi mới nói. Khi đó ông Cừ đồng ý với bất cứ giá nà o mà người phụ nữ lạ mặt kia đặt ra. Tôi chỉ muốn biết con tôi đang ở đâu thôi, chị cần bao nhiêu tôi cũng đưa cho “ ông Cừ sốt ruột. Người đà n bà nà y bảo: à”ng đưa tôi 8 triệu và giao tiửn tại địa điểm là một gốc cây ở gần khu chợ Bốn.
Cứu con khửi địa ngục
à”ng Cừ quay vử góc khu chợ Bốn như chị ta yêu cầu. Đầu giử chiửu hôm đó, lòng ông đang nóng như lửa đốt thì một người đà n ông đi xe viva, đầu đội mũ bảo hiểm kín mít đến. Vừa gặp ông Cừ, người lạ mặt hửi: Tiửn đâu?. à”ng Cừ rút luôn 8 triệu đồng đưa cho anh ta không một chút ngần ngại. Anh ta ghé và o tai ông nói nhử: Trong một nhà trọ thấp nhất ở phường Hải Hòa. Chỉ nói có vậy, rồi anh ta phóng xe lao đi mất.
Căn phòng nà y là "địa ngục" nhốt em Thắm. |
Hy vọng tìm được cô con gái lại chứa chan trong lòng ông bố tội nghiệp. Thay bộ quần áo rách và o, đội mũ cối, đeo kính đen, bịt khẩu trang, ông đến từng khu nhà trọ trên địa bà n phường Hải Hòa. Tôi lại trong vai người gom nhặt ve chai, tôi lang thang hết khu nhà trọ nà y đến khu nhà trọ khác, đặc biệt là những khu nhà trọ thấp lè tè, gõ cửa từng phòng để hửi mua ve chai, ông Cừ nói. Đến khu nhà trọ thứ 9, ông chợt nhận ra nó rất thấp. Khu nhà được xây và lợp bằng phi-brô-ximăng.
à”ng hồi hộp tiến và o từng phòng, gõ cửa hửi mua phế liệu. Phòng thứ nhất không thấy, phòng thứ hai cũng không thấy, phòng cuối cùng thì lại khóa cửa bên ngoà i. Tôi tiến sát lại, đưa mắt qua khe cửa, tôi suýt hét lên khi thấy con gái tôi đang bị giam lửng trong đó. Tôi giật cửa đằng trước, cháu sợ nên lao ra cửa sau, vừa chạy vừa khóc.
Tôi vòng ra chạy theo, vừa chạy vừa hô: Con ơi bố đây! Con ơi bố đây!. Nhưng khi đó cháu vẫn không nhận ra tôi nên cứ thế chạy thục mạng. Một mặt tôi hô, một mặt tôi vứt khẩu trang, kính, mũ. Có lẽ cháu nhận ra tiếng tôi nên dừng lại. Cháu lao và o ôm chầm lấy tôi khóc nức nở “ ông Cừ nhớ lại giây phút xúc động đặc biệt. Hai bố con tôi vừa khóc vừa chạy qua đường, rồi trèo lên taxi thẳng hướng Cẩm Phả.
Ngồi trên xe, cô con gái không nói một câu nà o mà chỉ khóc. Con gái ông nghẹn ngà o cho biết, trong những ngà y bị Hà Văn Dũng đưa ra Móng Cái, hà ng đêm cô đửu bị hắn cườ¡ng ép quan hệ tình dục. Nghe đến đây, tôi như rụng rời tay chân. Thương con gái, tôi ôm chặt lấy cháu, vậy mà cháu vẫn run lên bần bật vì sợ. à”ng Cừ kể lại.
Còn tiếp...