Chị Ngọc Trân nhà ở quận Đống Đa, Hà Nội kể lại chuyện đau lòng của mình. Chị có chồng là m nghử lái xe. Khi vử nhà thì chồng chị là một người đà n ông lý tưởng, luôn quan tâm chăm sóc gia đình, vợ con và không nử hà bất cứ việc gì để giúp vợ.
Nhưng khổ nỗi, anh quá đẹp trai, phong cách sống rất đà n ông nên không ít chị em có cảm tình. Chính vì sự hà o hoa phong nhã đó khiến chị bao phen "lao tâm khổ tứ". Thấy chồng khuya rồi vẫn chưa đi ngủ mà ngồi ôm điện thoại nhắn tin cho ai đó. Chị nhắc nhở thì anh bảo là có người bạn cần tâm sự. Một và i lần đầu chị cũng bử qua nhưng những ngà y sau đó, anh liên tục mở điện thoại và nhắn tin và o buổi đêm nên chị Trân sinh nghi. Một hôm, đợi khi chồng ngủ say, chị mở điện thoại ra xem thì thấy một tin nhắn có nội dung "Ngà y mai em đợi anh rồi chúng mình cùng đi đâu đó chơi 1 ngà y nhé".
Đọc xong nội dung tin, mắt mũi chị tự nhiên tối sầm lại, đầu óc như quay cuồng bởi lần đầu tiên trong đời chị phát hiện thấy chồng bội tình với mình. Ngay sau đó, mặc dù chồng đang ngủ, chị dựng dậy và lục vấn đủ điửu nhưng anh chồng thì cho rằng đó là tin nhắn của một người bạn đồng nghiệp đùa mình nhưng chị không tin vẫn khăng khăng khẳng định anh đã lừa dối, dan díu với người phụ nữ khác. Hai vợ chồng lời qua tiếng lại. Anh chồng bình thường hiửn là nh là thế, vậy mà lúc đó không kiửm chế được bản thân đã nhảy và o bóp cổ vợ, may mà chị đẩy được ra. Hai người giằng co một lúc thì đường ai nấy đi. Chị nằm ở nhà ôm con khóc một mình còn chồng chị không chịu nổi cơn thịnh nộ của vợ đã lấy xe đi 3 ngà y không vử nhà .
Những ngà y sau khi "cuộc chiến" xẩy ra là không khí ảm đạm, lạnh lùng bao trùm cả căn nhà , chẳng ai nói với ai một lời. Việc ai người ấy là m, Chồng chị đã và i lần kiếm cớ là m là nh, giải thích chuyện anh bị nghi oan nhưng chị không nghe mà vẫn duy trì cuộc "chiến tranh lạnh" với chồng. Khổ nhất là đứa con gái mới hơn 5 tuổi của chị dường như đã mập mử hiểu rằng bố mẹ đang giận nhau nên cũng buồn lây.
Thế rồi 1 tháng, 2 tháng trôi qua, chị không thể nà o quên được từng câu chữ trong đoạn nhắn tin trên. Trong đầu chị lúc nà o cũng mường tượng ra cảnh người phụ nữ khác đang ôm ấp chồng mình. Chị không bử qua cho anh cũng không nghe anh giải thích. Nửa năm sau thì chị đâm đơn ra tòa đòi ly dị với lý do chồng không chung thủy với mình. Mọi người trong gia đình khuyên nhủ thế nà o chị cũng không nghe. Cuối cùng anh chồng đà nh chấp nhận ly hôn người vợ mà anh hằng yêu dấu. Tội nhất là cô con gái nhử, giử sống với mẹ thì thiếu tình cảm của cha.
Cũng cảnh ngộ với chị Ngọc Trân, chị Hương Dung là giáo viên của một trường mầm non ở Hà Nội, có chồng là m bác sĩ khá giửi cũng phải ra tòa ly hôn chỉ vì nghi chồng có bồ bịch lăng nhăng. Chồng chị Dung là bác sĩ nên và i hôm lại phải trực tại bệnh viện. Trước khi cưới anh, chị tin tưởng tuyệt đối, anh là người đà n ông chung thủy và tự nhủ sẽ không ghen khi anh vắng nhà . Khi vử ở với nhau được một năm thì chị phát hiện thấy chồng bỗng dưng thay đổi tính cách cũng như hình thức.
Khi ra đường, trước đây thì anh toà n mặc quần áo do chị mua nhưng giử tự nhiên thỉnh thoảng thấy anh mang vử rất nhiửu quần áo đồ hiệu, mỗi ngà y diện 1 bộ khác nhau và lại còn sử dụng cả nước hoa nữa. Chị Dung sinh nghi và và i lần chị đi theo dõi anh đến bệnh viện. Lần nà o chị cũng thấy anh không tạt ngang ở đâu mà đến thẳng viện, ngồi núp ở ngoà i phòng anh, chị thấy anh thay đồ và chuẩn bị khám cho bệnh nhân. Và i lần như thế chị không phát hiện thấy biểu hiện anh ngoại tình.
Một lần gần đây nhất, do không kiửm chế được mình. Chị và o khoa của anh ngồi tâm sự với mấy chị cùng phòng. Nghe các chị ấy nói chuyện nửa đùa nửa thật rằng khoa chị dạo nà y nhận nhiửu em sinh viên vử thực tập, em nà o cũng trẻ mà xinh lắm. Hơn nữa, chồng chị lại giửi chuyên môn nên các em cứ ra và o phòng anh thường xuyên. Nghe đến đấy chị không thể kiửm chế bản thân xông thẳng và o phòng anh và mắng té tát và o mặt chồng. Lúc đó chồng chị bị bất ngử và cố gắng giải thích để chị hiểu nhưng chị Dung nhất quyết không nghe. Sau "sự kiện" trên chị Dung bị chồng lên lớp cho một bà i vử tội bôi nhọ chồng trước đồng nghiệp. Như bị đổ thêm dầu và o lửa, chị Dung không thể tha thứ cho chồng và chị nhất quyết cho rằng anh đã coi thường chị. Những ngà y sau đó, cuộc sống của hai vợ chồng "cơm chẳng là nh, canh chẳng ngọt" mạnh ai người ấy đi, hà ng ngà y cứ 9h tối cả hai mới vử nhà và mỗi người một phòng đóng kín cửa không ai nói chuyện với ai.
Không chịu nổi cảnh nà y, anh chồng là m đơn ra tòa lúc đầu chỉ là dọa để chị tỉnh ngộ nhưng tưởng chồng có ý định ly dị thật, chị không ngần ngại ký và o đơn mà chẳng đoái hoà i suy nghĩ.
Ghen mù quáng không chỉ là liửu thuốc độc là m cho hạnh phúc gia đình bị đổ vỡ mà còn ảnh hưởng đến tâm lý của những đứa trẻ sớm phải chịu cảnh bố mẹ chia lìa. Hai câu chuyện trên là bà i học cảnh tỉnh cho những chị em ghen tuông vô cớ - xây được hạnh phúc đã khó mà giữ được nó cà ng khó hơn. Muốn có hạnh phúc, mỗi thà nh viên trong gia đình phải biết nhường nhịn, hy sinh vì nhau, thế mới cùng nhau đi trọn cuộc đời.