Ở cái tuổi thất thập cổ lai hy, nếm trải mọi nhọc nhằn, gian khó ở đời, nghệ sử¹ Trần Hạnh giử đây an lòng với tất cả những gì mà số phận đã nghiệt ngã dà nh cho ông: một căn nhử, một người vợ liệt giường 9 năm và đứa con trai hơn bốn chục tuổi đầu ngây ngô.
Trần Hạnh của hiện tại 43 kg, thua xa hồi còn trẻ tới cả 20 kg.
Vợ Trần Hạnh vốn mắc bệnh cao huyết áp, rồi chuyển sang tai biến mạch máo não, bị bệnh viện trả vử, cứ thế nằm liệt gường đã 9 năm nay. Anh con trai sinh năm 1965, giử vẫn chưa có vợ con, cứ lẩn tha, lẩn thẩn, (theo lời ông là ) "lớn tồng ngồng mà chả khác nà o đứa trẻ", không giúp bố mẹ được bất cứ việc gì. Ngược lại, Trần Hạnh lúc nà o cũng phải lo lắng, chăm sóc cho con.
82 tuổi, cuộc sống không một ngà y nghỉ ngơi trọn vẹn, nhưng lão nông nói, bây giử là khoảng thời gian vui nhất với ông. Thế là trải qua bao nhiêu năm lấy nhau, không có chuyện gì lớn xảy ra với cuộc sống vợ chồng tôi. Ngà y trước, bà ấy còn khoẻ mạnh, vui đùa, dạy dỗ con cái, giử nằm yên đó, không suy nghĩ, không vướng bận. Đôi khi, trong đau khổ, người ta cũng tìm được hạnh phúc cho mình, Trần Hạnh bộc bạch.
Hửi tại sao ông có thể vui vẻ với cuộc sống như thế, Trần Hạnh đáp, nếu cứ ngồi ân hận cuộc đời, cay cú với xã hội, sẽ sớm chết vì mệt mửi. à”ng quan niệm, trong cuộc sống, mọi thứ diễn ra đửu rất bình thường: người sướng người khổ, kẻ ốm yếu, người khoẻ mạnh là lẽ đương nhiên, giống như mặt trời mọc xong thì lặn vậy.
Lão nông Trần Hạnh ít khi buồn lắm. Có chăng, đó là khoảng thời gian ít ửi lúc trời nhập nhẹm tối. Trong ánh chiửu nhá nhem, thấy vợ nằm co quắp, yên lặng trên gường, ông thấy xót xa vô cùng. Nhiửu đêm trở trời, Trần Hạnh nằm trằn trọc, lo lắng liệu vợ có ngủ ngon giấc? Thế là ông nằm đấy, nhưng mắt cứ mở thao láo, thức cùng đêm dà i. Trần Hạnh của hiện tại 43 kg, thua hồi còn trẻ tới cả 20 kg. Nhưng trên khuôn mặt khắc khổ lúc nà o cũng nở nụ cười tươi roi rói. à”ng phấn khởi vì được trời phú cho sức khoẻ, để hôm nà o cũng vậy, dậy sớm từ 5-6h sáng, quét tước nhà cửa, thu dọn chăn mà n, vệ sinh và nấu ăn sáng cho vợ, con trai.
Hướng tâm tư vử mấy chục năm trước, ông chia sẻ vử câu chuyện tình lãng mạn của mình. Ngà y đó, Trần Hạnh mới 23 tuổi, đang tham gia là m tuyến đường sắt Hà Nội- Là o Cai tận Là o Cai, thì nhận tin báo mẹ ở nhà sắp mất. Được lãnh đạo ký quyết định cho nghỉ 3 hôm, ông cuống cuồng trở vử Hà Nội ngay lập tức. Ấy vậy mà , vử tới nhà mới biết đó là tin vịt. Cả gia đình lập mưu lừa ông vử nhà , ép cưới vợ. Và , trong vửn vẹn 3 ngà y nghỉ đó, ông lập gia đình.
Vợ Trần Hạnh sống ở số nhà 24, còn gia đình ông ở số nhà 50, cùng ngõ Phát Lộc (Hà ng Bạc, Hà Nội). Hai bên gia đình biết nhau từ lâu, nhưng ông không hử biết nhiửu vử cô gái sẽ là m vợ mình. Mọi chuyện cưới xin đửu được bà nội sắp xếp.
Trần Hạnh kể: Lúc đó, lệnh bà nội là to nhất trong gia đình, nên ai cũng phải nghe theo. Việc bị bà nội gọi vử lấy vợ là m tôi quá bất ngử, nên cãi lại là : cháu có biết gì vử cô ấy đâu mà bắt lấy? Bà nội quát: mà y không lấy nó thì lấy ai? Tôi lấy lý do là đang bận là m đường sắt, chỉ được nghỉ có 3 ngà y, sợ không kịp chuẩn bị, thì bà nội nói rằng ở nhà lo hết mọi thứ rồi, chỉ đợi vử là cưới: "Cưới xong rồi, đi đâu thì đi.
Chuyện cưới xin được an bà i trước, Trần Hạnh không còn lý do nà o cãi lại, đà nh chịu cưới. à”ng vử hôm trước, hôn lễ được tổ chức ngay hôm sau. Tân hôn được đúng một hôm, lại ngược lên Là o Cai là m việc.
Hoà n thà nh công việc tại công trường Là o Cai, Trần Hạnh được điửu vử công trường Thanh Hoá là m cầu Hà m Rồng. Là m việc được một thời gian thì bị ngã nước, ốm yếu quá, nên xin vử nhà . Lúc đó, ông mới có thời gian gần vợ con. Để có thêm thu nhập cho gia đình, Trần Hạnh học đóng già y thủ công. Ngà y đi là m, tối tham gia sinh hoạt văn nghệ ở Câu lạc bộ Thanh niên (của Thà nh đoà n Hà Nội)...
Trở lại thực tại, sau bao thăng trầm, vất vả, cuộc sống vẫn tử ra nghiệt ngã với lão nông 82 tuổi. Hằng ngà y, ông vẫn phải lo toan kinh tế gia đình, vẫn phải chăm sóc người vợ liệt gường và đứa con trai ngây ngô 45 tuổi.
Nói vử tương lại, lão nông Trần Hạnh không giấu được cảm xúc: Có nhiửu người, khi cuộc sống quá khổ ải, họ muốn tự giải thoát mình. Nhiửu lúc tôi muốn được như thế, nhưng lại không thể. Tôi sợ chết, bởi lo, nếu không may đi trước vợ, bà ấy sẽ ra sao? thằng con trai sẽ thế nà o? Thực ra, chuyện hậu sự đã được tôi bà n bạc rất kử¹ với 7 đứa con từ lâu rồi. Mọi chuyện đã được an bà i. Nhưng, từ sâu thẳm trong trái tim, tôi vẫn lo....
Trần Hạnh vô cùng hãnh diện và tự hà o vử người con dâu thứ 2. Nhắc đến cô, niửm vui của ông lộ rõ từ ánh mắt, đến nụ cười trên khuôn mặt nhăn nheo, hằn vết thời gian. Trần Hạnh tâm sự, từ khi lớn lên, biết là m người đến hiểu mọi lẽ đời tới nay, mới thấy có một cô con dâu tốt như thế. Đúng là gia đình ông tạo phúc, đời ông được hưởng.
Một tháng có 30 ngà y, thì đửu đặn ngà y 4 lần, cô con dâu sang giúp bố chồng chăm sóc, vệ sinh cho mẹ. Vì vậy, Trần Hạnh rất yên tâm mỗi khi phải đi là m phim xa nhà dà i ngà y. Cô con dâu tên Hồng, bán hà ng tạp hoá gần nhà bố chồng, nên cứ có thời gian rảnh rỗi là chạy sang đỡ dần ông đủ thứ.
Để cảm ơn sự chân thà nh đó, mỗi sáng, Trần Hạnh vẫn thường cườ¡i con xe 82, đi một mạch từ Trần Quý Cáp lên Hà ng Bông lấy hà ng cho con dâu, lúc và i đôi dép, khi thì chục cái túi. Khi đi mua hà ng, có người nhận ra lão nông Trần Hạnh vẫn thường xuất hiện trên tivi. Họ hửi, vì sao ông không đi đóng phim mà lại đi buôn, Trần Hạnh không nói, ông kéo chiếc mũ chùm kín mặt. Thế mà họ không buông tha, cứ sấn tới, lật mũ ra. Không biết là m thế nà o, Trần Hạnh cười xoà . Mọi người cũng cười, và không ai chọc ông nữa.