Anh Tuấn tập luyện và thi đấu từ tháng 2/1993- 5/1995 và từ đầu năm 1999- 7/2003 đã đạt được nhiửu thà nh tích đáng ghi nhận. Năm 1994 đạt huy chương bạc toà n quốc hạng 67kg, liên tiếp năm 2001, 2002 đạt huy chương và ng các câu lạc bộ (CLB) toà n quốc hạng 71kg, năm 2003 đạt huy chương đồng các câu lạc bộ toà n quốc hạng 71kg (do bị chấn thương khi thi đấu)...
Năm 2003, được gọi và o đội tuyển quốc gia đi tập huấn tại Thái Lan nhưng, do điửu kiện kinh tế gia đình khó khăn Tuấn xin được tập ở nhà để có điửu kiện đi là m thêm... Đầu tháng 6/2003, CLB Boxing Hà Nội do ông Bùi Hữu Huân là m trưởng đoà n dẫn đội Hà Nội đi thi đấu giải cúp các CLB toà n quốc tổ chức tại Quảng Ngãi. Đi cùng đội có các ông Việt Hùng, Tuấn Hùng, Đức Dũng, Bác sĩ Hùng... Tuấn được sự chỉ đạo của ông Huân (chủ nhiệm bộ môn Boxing chỉ định đi Quảng Ngãi thi đấu hạng 71kg. Trong khi thi đấu trận bán kết Tuấn bị chấn thương chân trái (cuối hiệp 3, do trọng tà i đà i Nguyễn Đình Hiếu điửu khiển).
Anh Phạm Anh Tuấn- vận động viên đội Boxing Hà Nội khiếu nại
vử việc liên quan tới chế độ và quyửn lợi của anh trong và sau quá trình tham gia thi đấu.
Sau khi từ Quảng Ngãi vử Hà Nội, Tuấn đã đến gặp bác sĩ Hùng tại số 14 Trịnh Hoà i Đức để kiểm tra tình hình sức khửe thì được bác sĩ Hùng cho ngâm thuốc. Tuấn lên gặp ông Huân xin trợ cấp khám chữa chấn thương nhưng, ông Huân không cho, chỉ nói với Tuấn duy nhất 1 lần là đến gặp bác sĩ Hùng còn không nói gì nữa. à”ng Huân không có lời động viên quan tâm và bồi dườ¡ng gì cho Tuấn. Cũng từ đó, chế độ bồi dườ¡ng cũng như những chi phí khác để điửu trị chấn thương của Tuấn đửu không được hưởng. Do kinh tế gia đình quá khó khăn nên Tuấn phải đi vay mượn để điửu trị tạm thời và chấp nhận sống cùng chiếc chân bị chấn thương nặng... Kể từ đó cho đến nay đã được 9 năm, hằng ngà y tôi vẫn phải chịu cảnh đau nhức, nhất là khi muốn di chuyển nhanh, không thể là m được những công việc nặng nữa- Tuấn nói.
Trao đổi với Phóng viên, anh Tuấn cho biết; tháng 11/2011, khi đi khám lại tôi được biết, chấn thương của mình là bị đứt dây chằng chéo đầu gối chân trái, tôi đã đến phòng tập tại Trung tâm Mử¹ Đình gặp ông Huân- Chủ nhiệm bộ môn Boxing Hà Nội.
- Tôi nói, anh xem giúp đỡ em với. Cái chân của em bây giử đi lại hó khăn quá. Anh xem xét thế nà o hỗ trợ cho em để em chữa cái chân nà y với. Em mà không là m được thì cả nhà bị treo liêu.
- à”ng Huân nói: Thằng nà y là m sao đấy, mà y đi chơi để ngã bây giử vử gặp tao là m gì. Tao có biết gì đâu. Mà mà y bị ở đâu có nói tao không?.
- Tôi nói: Anh là người dẫn em đi thi đấu ở Quảng Ngãi. Em ngã ở trên sà n chứ ngã ở đâu, bao nhiêu người biết, sao anh lại nói thế.
- à”ng Huân: Tao không biết mà y bị ở đâu vử kêu tao. Tao không chịu trách nhiệm việc mà y bị đâu.
- Tôi nói, nếu anh nói thế em sẽ khiếu nại đấy.
- à”ng Huân: Mà y thích là m gì thì là m.
- ...
- Sau sự kiện nà y tôi vô cùng bức xúc vử cách đối xử của ông Huân đối với tôi. Với cách cư xử như vậy thì đâu còn là người quản lý chăm lo cho vận động viên được nữa. Tôi được biết, chế độ bồi dườ¡ng của tôi vẫn được Sở Thể dục thể thao Hà Nội cấp đến hết năm 2003. Trong khi đó, tôi bị cắt từ tháng 7/2003. Vậy tôi là m đơn nà y khiếu nại những việc như sau:
- Không có trách nhiệm với vận động viên đang thi đấu cho CLB Hà Nội.
- Biển thủ tiửn lương, tiửn ăn, tiửn phụ cấp của vận động viên từ tháng 7 đến hết năm 2003.
- Biển thủ tiửn chế độ điửu trị chấn thương của Vận động viên khi thi đấu.
- Chối bử trách nhiệm với vận động viên.
- Là m mất lòng tin của vận động viên với bộ môn Boxing...
Còn nữa...