Chương trình ti vi tối nay thật khó chịu. Bố mẹ tôi chỉ xem một chút đã xấu hổ tới mức muốn độn thổ nên đà nh bử và o phòng. Tôi mười mươi biết rõ, chuyện chồng mình sà m sỡ nữ đồng nghiệp nên bị cắn đứt lườ¡i chắc chắn sẽ lan truyửn chóng mặt trên các phương tiện truyửn thông và thà nh chuyện đà m tiếu của thiên hạ. Nhưng nhìn những hình ảnh trên ti vi, lại thêm lời bình luận khó nghe của cô phát thanh viên, tôi thêm bức xúc. Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn đoạn tuyệt quan hệ với người đà n ông đã chung sống bấy lâu.
Chuyện đã bung bét hết cả, vử sau là m sao dám ngẩng cao đầu với thiên hạ? Có lẽ, chỉ cần bước chân ra đường là phải chịu sự nhạo báng của mọi người. Điửu khiến tôi nhục nhã hơn cả là , quan hệ của của hai vợ chồng vẫn rất tốt đẹp, vì sao Minh Minh lại cả gan sà m sỡ nữ đồng nghiệp tại cơ quan, thậm chí để người ta cắn tới đứt lườ¡i? Quả là hoang đường hết mức!
Chồng tôi vốn là người sống rất nội tâm. Sau khi kết hôn, anh cà ng trở nên ít nói, thậm chí chẳng mấy khi nổi cáu với vợ. Bạn bè ai cũng trầm trồ khen ngợi tôi đã tìm đúng người. Bởi trong đám chị em mà tôi hay giao du, chồng của họ đa phần đửu có tính khí đà n bà , khiến họ rất phiửn muộn.
Không chỉ họ khen mà bản thân tôi cũng rất tự hà o vử Minh Minh. Quan hệ của hai vợ chồng luôn hòa thuận, rất hiếm khi xảy ra mâu thuẫn. Hằng ngà y, anh đửu vử nhà đúng giử tan sở. Dù không thường xuyên cùng tôi đi dạo phố nhưng anh luôn tử ra hà i lòng vử những món đồ tôi mua. Ai ngử đâu, người đà n ông thật thà , chân chất như vậy lại cả gan lừa dối vợ.
Quả như người xưa thường nói người tính không bằng trời tính. Trước thời điểm xảy ra vụ việc đáng xấu hổ nà y, Minh Minh vốn trầm tính lại cà ng trở nên lầm lì. Hiếm khi thấy anh nở một nụ cười với vợ con. Giử thì tôi mới hiểu, đó là thời điểm mọi tình cảm yêu thương anh dà nh cho tôi trước kia đã phai nhạt. Dù như vậy, anh chưa một lần có tình nhân, ngà y ngà y vẫn ngoan ngoãn trở vử nhà sau giử tan sở. Vì thế mà tôi chẳng quản chặt chồng mình như những người phụ nữ ghê gớm khác. Với tôi, đó là việc thừa thãi, hoà i công.
Nhưng cái gì đến cũng đã đến. Hôm đó, anh dậy từ sáng sớm, vội và ng tới cơ quan. Tôi cũng tất tả tới trường cho kịp tiết dạy nhạc. Tôi đang định dạy học sinh một bà i hát ngọt ngà o, dễ thương, nhưng niửm vui nho nhử ấy bỗng vụt tắt khi cuộc điện thoại oan nghiệt gọi tới. Người gọi là một nam đồng nghiệp của chồng tôi. Anh ta thúc giục tôi tới bệnh viện thăm chồng, nhưng không hé nửa lời vử sự việc đã xảy ra.
Tôi sững người vì lo lắng cho Minh Minh. Mãi rồi cũng trấn tĩnh, tôi tất tả tới bệnh viện thăm chồng, Khi đến nơi, tôi điếng người khi nghe bác sĩ thông báo chồng mình không nói được vì bị đứt lườ¡i. Vử sau tôi mới biết, trong giử nghỉ trưa, Minh Minh đã chủ động bà y tử tình cảm với một nữ đồng nghiệp. Người nà y một mực từ chối, thậm chí mắng mử té tát. Từ xấu hổ, Minh Minh trở nên phẫn nộ và có hà nh động khống chế bất nhã khi cố hôn cô ta. Người phụ nữ vì quá hoảng loạn đã cắn đứt lườ¡i chồng tôi. Cho tới giử, hậu quả mà anh phải gánh chịu thật cay đắng. Minh Minh không thể nói tròn và nh rõ chữ, chỉ ê a những từ rõ ngô nghê như ngậm đầy thức ăn trong miệng.
Tôi không thèm để tâm tới yêu cầu của chồng mình khi muốn cô ta phải đửn bù thiệt hại. Mọi chuyện đửu do anh tự chuốc và o mình. Cuộc sống đang yên ổn là thế, anh ta bỗng giở thói bậy bạ, khiến gia đình lâm và o tình cảnh khốn khổ như bây giử.
Cơ thể tật nguyửn, công việc cũng bốc hơi, Minh Minh chỉ quanh quẩn ở nhà như một kẻ hèn nhát. Tôi đã nghĩ cạn đường, nếu có bử mặc anh ta để trút bớt gánh nặng thì nỗi khổ lại dồn và o con trẻ. Tương lai của chúng phụ thuộc và o nửn tảng hạnh phúc của gia đình. Tôi hiểu rằng, mình phải cắn răng chịu đựng, gây dựng lại từ đầu, kìm nén mọi buồn đau mà rộng lòng tha thứ cho người đà n ông bồng bột ấy. Biết đâu hạnh phúc rồi sẽ quay vử với chúng tôi và câu chuyện tủi nhục rồi cũng dần chìm và o quên lãng...