Chuyện sẽ thật bình thường, nếu như không có chuyện, bố mẹ chồng Miên dưới quê biết tin bọn cô chuẩn bị mua nhà, thì liên tiếp gọi lên cho chồng cô. Từ khuyên bảo, dụ dỗ, sau đó uy hiếp. Mục đích chỉ có một: để ông bà đứng tên căn nhà! Lí lẽ mà ông bà đưa ra: nhà của con trai, ông bà đứng tên thì có sao? Ông bà chỉ có mình chồng Miên, sau này mọi thứ vẫn là của các con hết.
Miên cạn lời, không biết nói sao với yêu cầu vô lí ấy. Cô để chồng nêu ý kiến. Nào ngờ anh ngập ngừng rồi sau đó là thuyết phục cô đồng ý với ông bà. Nguyên cớ anh đưa ra, ông bà già rồi, nếu ông bà thích thì bọn cô cứ chiều. Như ông bà nói ấy, mọi thứ sau này chả là của vợ chồng cô thì là của ai! Có đi đâu mất mà lo.
Miên tức nổ phổi. Nếu sau này đằng nào cũng của bọn cô, thì để bọn cô đứng tên luôn, đỡ mất công sang tên nọ kia. Căn nhà mà cô đổ mồ hôi và nước mắt gom góp tiền mua, lại người khác đứng tên. Đừng trách cô tính toán, xã hội bây giờ ai nói trước được điều gì? Nhỡ sau này không ở được với nhau, chồng theo người đàn bà khác, cô ra đi tay trắng ư? Cô không tham của ai, song của mình thì nhất định phải giữ gìn.
Cả đêm suy nghĩ, sáng hôm sau, Miên nói chuyện thẳng thắn với chồng. "Em đồng ý cho ông bà đứng tên...", Miên cất lời. Vừa nói đến đấy, thấy ánh mắt chồng sáng lên vui vẻ, Miên hụt hẫng vô cùng. Có thể anh không có mưu đồ sâu xa gì trong chuyện này, nhưng đúng là chẳng ai chê khi bản thân được lợi hơn người khác.
"Với điều kiện... Phương án 1, là anh bỏ toàn bộ tiền ra mua nhà. Nhà của con trai, ông bà thích đứng tên thế nào thì tùy, em không ý kiến. Phương án 2, nếu tiền là của chung anh và em, là nhà của cả hai vợ chồng mình chứ không phải chỉ riêng anh, vậy ông bà đứng tên thì bố mẹ em cũng đứng tên cùng. Nhà của con gái, bố mẹ đứng tên cũng bình thường thôi anh nhỉ", Miên mỉm cười. Thú thực, cả 2 phương án cô đều không vui vẻ. Cô nói ra như vậy, chỉ để chồng hiểu rõ một điều, anh cần nhìn nhận và xử lí mọi việc một cách thấu tình đạt lí và công bằng hơn.
"Em...", chồng cô nghẹn lời. Miên thở dài: "Hay anh muốn phương án 3. Đó là để mình bố mẹ em đứng tên. Sau này vẫn là của vợ chồng mình thôi mà. Anh đừng nói nội ngoại khác nhau, bởi vợ chồng mình tự lập, làm mọi thứ từ 2 bàn tay trắng, nội hay ngoại chẳng có gì khác nhau trong hoàn cảnh của mình hết".
Thấy chồng mặt nhăn như quả mướp đắng, Miên nhẹ giọng: "Em chỉ mong anh đặt mình vào địa vị của em để suy nghĩ thôi. Đừng chỉ đứng trên lập trường lợi ích của bản thân, mà bỏ qua cảm nhận của người khác". Nói xong cô ra ngoài, để chồng tự ngẫm lại.
Hôm sau, Miên nghe chồng gọi cho mẹ chồng, rằng nhà ai mua thì người đấy đứng tên. Căn nhà bọn cô mua sắp tới sẽ do vợ chồng cô đồng sở hữu trên giấy tờ. Bố mẹ chồng Miên tức lắm mà chẳng làm gì được. Miên mỉm cười, ít ra chồng cô còn biết sửa sai.