Đông Hà Nội đa sắc, đa tình. Đó là màu xam xám của sương mù, màu rêu phong của tháng năm, màu phớt hồng trên gò má thẹn thùng của cô thiếu nữ, nhưng nổi hơn tất cả vẫn là “cái màu đỏ như cái màu đỏ ấy” của lá bàng, của nàng thơ “áo đỏ” giữa phố đông và của “như chưa hề có cuộc chia ly”...