Làng ta vào hội mùa xuân
Tạp chí Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới quý độc giả bài thơ Làng ta vào hội mùa xuân của tác giả Minh Phúc.

Làng ta vào hội đêm nay
Tôi về giữa lúc tháng ngày nắng nôi
Quê hương đâu phải xa xôi
Sao em không đến cùng tôi một lần...
Ngoài đồng ngọn gió đang xuân
Dòng sông chảy ngược, dấu chân đợi chờ
Con đường xa lắc xa lơ
Hương câu thoang thoảng giấc mơ tìm về...
Sân đình nghiêng mái chùa quê
Đợi em, tôi biết tìm về nơi nao
Cái lần gặp gỡ hôm nào
Một mình, em nón nghiêng vào mẹ cha
Ngẩn ngơ anh liếc nhìn qua
Ngỡ rằng em ở trong tà áo em
Ngỡ rằng không lạ không quen
Em thành trắng sáng thắp lên ngày mùa
Ngoài đồng lúa đã chín chưa
Ngoài sông ngọn gió vẫn lùa tóc em
Thời gian nhẹ bước bên thềm
Nghe như câu hát êm đềm trong tôi
Bao mùa hội ấy em ơi
Dẫu rằng quê ở xa xôi ngày nào
Hội tan tôi vẫn chênh chao
Thôi em đừng nhắc hôm nào mùa xuân./.
Lời tự sự của tác giả Vũ Minh Phúc
Tôi là một người con của quê hương - cái miền quê không rộng lắm nhưng bao giờ xanh mướt mát những cánh đồng thăm thẳm và con đường hai bên bao giờ cũng rợp bóng cây. Quê hương bé nhỏ ấy trong tôi là gì, nếu không phải là cha mẹ, con đường, dòng sông, cánh đồng, bông lúa và những giờ trốn học cùng với đám bạn đùa nghịch trên cái bến sông ấy. Con sông quê chảy nghiêng, nó như chảy vào trong nỗi nhớ, trong ký ức, hoài niệm về một thời gian khó nhưng bao giờ cũng êm đềm.
Như bao người con khác, tôi lớn lên như một cậu bé lẫm chẫm bước vào đời. Cuộc sống cuốn đi khiến tôi chẳng bao giờ có thời gian để trở về quê, đi trên con đường làng, ngắm dòng sông chảy quanh cánh đồng lúa bao giờ cũng bị ngập lụt trong mùa mưa bão. Nhưng giờ quê hương đã khác, không còn những đói kém như trước nữa, mà là một miền quê tươi đẹp, nhưng cái hình bóng quê ấy cứ khắc khoải mãi trong tôi. Và bây giờ, trong cái tiết xuân vẫn còn vương vấn đâu đây, quê ta đang vào hội. Như một điều gì đó nhắc nhở, tôi trở về, đi dọc con đường làng, ngắm dòng sông và những con người quê hương ta gần gụi. Tôi đã viết bài thơ này, như muốn gửi gắm một tình cảm mến thương về cái miền quê đã nuôi nấng tôi, ông tôi, bà tôi, cha mẹ tôi, anh tôi và những người trong làng xóm thân thuộc. Xin cảm ơn quê hương. Cho tôi viết về Người nhé!