- Cô gái xấu xí sắp kết thúc, cảm xúc của chị thế nà o?
- Bộ phim đã đóng máy và o Noel năm ngoái. Tôi không còn cảnh hà ng ngay lên phim trường từ 6h sáng, cũng không phải học thoại và sống với nhân vật như trước. Nhưng hình ảnh của Mai Lan, của mối tình đau khổ vẫn là m tôi xót xa mỗi khi xem lại phim trên VTV3.
Bộ phim sắp kết thúc, cũng giống như chặng đường tình yêu và sự nghiệp của Mai Lan đã hết. Cô ấy sẽ bước sang một cuộc sống mới nhiửu niửm vui và hạnh phúc hơn. Tôi yêu Mai Lan, yêu phim trường Cô gái xấu xí, yêu quý mọi người trong đoà n là m phim. Tôi thực sự thấy biết biết ơn tất cả những gì mà bộ phim đã đem lại. Đó là tình đồng nghiệp, sự ham mê sáng tạo trong công việc và một chút thà nh công cho riêng cá nhân tôi.
- Sau vai Mai Lan khá thà nh công, chị dự định hóa thân và o vai diễn nà o?
- Tôi vẫn chưa có dự định là m phim mới. Nhưng một may mắn lớn là tôi được vử sân khấu Phú Nhuận từ cuối tháng 12 năm ngoái, và có ngay ba vở kịch để diễn.
Hiện, tôi đi diễn kịch hà ng đêm và đang hóa thân và o ba nhân vật với ba tính cách và cuộc sống hoà n toà n khác nhau. Chị Hồng Vân nói với tôi và i dự định mới vử sân khấu của chị và tôi đang rất hà o hứng với những dự định mới.
- Chị từng nói Mai Lan là vai xấu từ trước đến giử của mình nhưng khán giả thấy sự đấu tranh trong tình yêu là điửu dễ hiểu và thông cảm?
- Tôi phải đính chính một chút, tôi không nói Mai Lan là vai xấu của mình bao giử. Tôi chỉ nghĩ rằng đó là tuyến đối lập với vai chính ở trong phim. Thêm nữa là Mai Lan khác hoà n toà n với những hình mẫu hiửn là nh, ngây thơ trong sáng trong các vai kịch truớc đó của tôi mà thôi. Nhưng điửu đó không có nghĩa là cô ấy xấu.
Mỗi con người trong cuộc sống nà y đửu là một thế giới tâm hồn và tính cách khác nhau. Có như thế mới tạo nên mà u sắc đa dạng cho cuộc sống . Mai Lan có cuộc sống của một cô tiểu thư già u sang từ bé, nên cô ấy có cái nhìn của một người có tất cả. Điửu tôi không thích nhất ở Mai Lan là cô ấy đặt những người thiếu thốn hơn ngang mình, nhất là những lúc giận dữ và thất vọng. Còn điửu sai nhất của cô ấy là quá níu kéo tình yêu. Lẽ ra cô ấy nên biết rằng tình yêu không phải của mình thì vĩnh viễn không thể là của mình. Cô ấy quá yêu, nên níu kéo để rồi cuối cùng là người đau khổ nhất.
Ai cũng phải yêu chân thà nh và đấu tranh cho tình yêu của mình bằng tất cả trái tim và tâm hồn. Đó là điửu đẹp đẽ nhất trong cuộc đời. Mai Lan đã yêu và đấu tranh như thế, chỉ tiếc là An Đông không phải là người dà nh cho cô.
- Chị có thể chia sẻ diễn biến những tập cuối của bộ phim và số phận của nhân vật Mai Lan?
- Như đã nói ở trên, An Đông không phải là người dà nh cho Mai Lan nên cái kết đương nhiên là cô ấy sẽ hiểu ra điửu đó và ra đi. Nhưng tôi và những người yêu mến phim Cô gái xấu xí tin rằng điửu tốt đẹp nhất sẽ đến với cô ấy ở chặng đường tiếp theo. Sẽ có một chút bất ngử ở đoạn cuối phim, đó là sự xuất hiện của một cô gái giống Mai Lan như đúc. Còn cụ thể thì tôi muốn được bí mật một chút hy vọng mọi người sẽ đón xem đến những tập cuối cùng.
- Lan Phương ngoà i đời có gì giống Mai Lan?
- Ngoà i đời, tôi giống Mai Lan ở chỗ yêu chân thà nh nhưng níu kéo thì không. Nhân vật của tôi thì yêu đến mù quáng không nhận ra được rằng sự níu kéo là điửu vô nghĩa và chỉ khiến cho cả hai bên đau lòng.
- Lan Phương thấy mình được những gì từ bộ phim nà y?
- Cô gái xấu xí cho tôi một cơ hội lớn để học hửi và thể hiện mình. Tôi rất biết ơn nhà sản xuất và đạo diễn hãng phim Việt đã cho tôi cơ hội đó, dù trong dà n diễn viên chính tôi gần như là người không có tên tuổi lúc đó.
Tôi học được rất nhiửu, từ cách tổ chức một đoà n phim, các mối quan hệ, kinh nghiệm cuộc sống cho đến việc học từ các anh chị cùng diễn, học từ kịch bản bộ phim cho đến các nhân vật trong đó.
Bộ phim và Mai Lan đã giúp tôi trưởng thà nh hơn rất nhiửu, cả trong cuộc sống và nghử nghiệp. Nhất là nhử phim Cô gái xấu xí, tôi đã được chị Hồng Vân mời vử sân khấu Phú Nhuận.
- Nhiửu diễn viên trong phim nhanh chóng "ăn khách", lấn sang các lĩnh vực khác, sao chị không tận dụng cơ hội đó?
- Tôi chưa bao giử là người giửi vử giao tiếp và các mối quan hệ xã hội. Tất cả những anh chị quý tôi đửu khuyên tôi nên mở lòng ra và giao thiệp rộng hơn, nhưng bản tính tôi vốn như vậy. Tôi chỉ biết đối xử với cuộc sống, với những người bạn, với đồng nghiệp và với nghệ thuật bằng sự chân thật.
Nhưng dù không có nhiửu cơ hội thì tôi vẫn được rất nhiửu: cuộc sống bình yên, không bon chen, so đo tính toán, nên tinh thần thư thái hơn rất nhiửu. Và những người bạn nà o đã hiểu tôi thì họ sẽ yêu quý tôi rất thật lòng.
- Sức khửe của chị dạo nà y không tốt khiến gia đình chị luôn lo lắng và không hà i lòng với con đường nghệ thuật mà chị đang đi?
- Cũng tại vì sống một mình, lại không biết nấu ăn, hay phải đi sớm vử khuya nên việc sinh họat, ăn uống của tôi khá thất thường. Đó là nguyên nhân là m sức khửe tôi không tốt. Gia đình tôi rất lo lắng, suốt ngà y gọi điện khuyên tôi theo con đường khác ổn định hơn vì bố mẹ vẫn nói tôi thiếu rất nhiửu tính cách đặc biệt để bình yên trên con đường nà y. Nhưng tôi không bử nghệ thuật được, dù bắt đầu biết sợ. Tôi đã tổ chức lại cuộc sống và việc ăn uống rồi.
- Dường như sau ánh đèn sân khấu những người nghệ sĩ thường rất cô độc, chị trải qua chuyện đó như thế nà o?
- Cuộc sống của tôi khép kín, đơn giản, nhưng cũng đủ nhiửu mà u sắc của bình yên và yêu thương. Tôi thích âm nhạc, hội họa và điên cuồng vì Broadway musicals. Tôi thích được ở trong thế giới riêng của mình, để nhìn nhận thế giới và con người theo cách của mình.
Lại thêm, tôi không thích việc đi lang thang hà ng quán và tán gẫu chuyện tầm phà o. Nên cũng khá nhiửu lần tự nhiên tôi nhận ra thế giới của mình không có ai bên cạnh để cùng chia sẻ, Đơn giản bởi thế giới của tôi quá khác biệt. Và những lần đi diễn vử khuya, mệt mửi xách đồ lên bốn tầng lầu, hay bị bệnh. Đó là những lúc rất cô đơn.
- Chị rất thích đọc sách và viết truyện?
- Thói quen nà y tôi có từ khi còn rất bé. Ba tuổi mẹ đã đặt mua tất cả truyện, báo của nhà xuất bản Kim Đồng, nhưng cuối cùng đửu bị tôi xé hết. Lên lớp hai tôi bắt đầu đọc tiểu thuyết của mẹ cho đến bây giử. Học trung học tôi viết rất nhiửu, nhưng hầu hết truyện tôi viết hồi đó đửu nói vử số phận và cụôc sống của những em bé mồ côi, bất hạnh trong cuộc đời nà y.
Còn khi là m diễn viên và khi có blog, tôi chỉ viết những cảm xúc với cuộc sống xung quanh. Tất cả bà i trên blog đửu là lúc tôi cảm thấy nếu không viết ra có lẽ tôi sẽ bị đốt cháy trong cảm xúc đó mất.
- Cảm ơn và chúc chị thà nh công hơn!