Chồng tôi vốn là loại đà n ông coi thường phụ nữ. Ở công ty, anh là Sếp lớn nên phụ nữ chỉ là những chân sai vặt, giúp việc. Còn ở nhà , vợ anh chẳng khác gì một Oshin, vợ chỉ là người chăm sóc con cái, nhà cửa... Có chăng 'cao giá' hơn Oshin một chút là thỉnh thoảng 'được ' lên giường phục vụ chồng mỗi khi anh muốn .
Bao thăng trầm trong cuộc sống, anh chưa từng hé môi với vợ nửa lời. Biết tính anh nên tôi cũng không bao giử gạn hửi gì đến công việc hay tiửn bạc của chồng. Tôi bị ảnh hưởng rất nhiửu từ mẹ, bà vẫn thường răn dạy tôi rằng, đà n bà phải biết cam chịu. Nên hà ng ngà y tôi lẳng lặng là m công việc của mình, chăm sóc 3 cha con anh từ bữa ăn tới giấc ngủ... Chồng tôi nghĩ, phụ nữ như thế là đủ. Và anh hà i lòng xen lẫn chút tự hà o mỗi khi nói với bạn bè vử người vợ 'Oshin' của mình.
Chồng tôi ủng hộ kiểu gia đình truyửn thống: chồng đi là m, vợ ở nhà nuôi con. Phụ nữ cà ng ít hiểu biết, ít tự do, cà ng chu toà n bổn phận. Như thế mới bảo đảm hạnh phúc gia đình. Anh đưa tiửn cho tôi đửu đặn, thường xuyên, đủ để sinh hoạt và tiêu xà i, còn tà i sản vốn liếng của chồng, vợ không được quyửn biết.
Nhìn các con được chăm sóc chu đáo, dạy dỗ ngoan ngoãn, nhà cửa ngăn nắp, nử nếp, vợ hiửn là nh, dịu dà ng biết vâng lời và chiửu chuộng chồng... Chồng tôi mãn nguyện và cảm thấy mình thà nh công trên mọi lĩnh vực. Chỉ có người vợ Oshin là tôi cứ se sắt cả tấm lòng. Vì con và vì cái gọi là hạnh phúc gia đình, tôi cứ âm thầm chịu đựng ngà y nà y qua tháng khác...
Thế nhưng ở đời mọi chuyện đửu có giới hạn. Một mình tự quyết định mọi việc, rồi chồng tôi cũng phạm sai lầm. Món nợ 6 tỷ đồng từ một vụ là m ăn thua lỗ khiến anh lao đao. Anh vử nhà mà như một cái xác không hồn, trống rỗng, vô tri. Khác với những lần trước, anh không che giấu khó khăn của mình. Anh nói một hơi như để xả stress... Tôi hiểu lúc nà y đây anh đang cần đến tôi theo đúng nghĩa một người vợ.
Tôi nhẹ nhà ng cùng anh tìm cách giải quyết, chúng tôi quyết định bán căn biệt thự thênh thang, nhưng vốn thiếu tình cảm mà gia đình đang ở, cũng đủ để trả nợ. Ròng rã suốt hai năm trời, mọi khó khăn cũng qua đi, cuối cùng đâu cũng và o đó, hai vợ chồng tôi dà nh dụm đủ tiửn mua một căn nhà mới nho nhử, đầy đủ tiện nghi và đầy ắp tiếng cười.
Không còn cái quá khứ u ám ngà y xưa lẩn khuất, tôi hạnh phúc với những gì mình hà ng cam chịu, nhẫn nhịn để đánh đổi ngà y hôm nay. Anh thường ôm tôi mỗi khi trở vử nhà và thủ thỉ 'Gái ngoan là m quan cho chồng, với anh vợ là một tà i sản vô giá'.
Bạn bè châm chọc bảo anh 'dựa vai đà n bà ' nhưng anh mạnh miệng nói rằng: 'Tôi có một bử vai mửm mại dịu dà ng lại vững và ng như bà n thạch, là thằng đà n ông dại gì mà không... dựa và o".