Những buổi trưa đầy nắng như thế này, má tôi thường ngồi bên cửa sổ cặm cụi vá may, đôi kính trễ xuống trên sống mũi vì mắt đã kém do tuổi tác theo tháng ngày chồng chất nhưng đôi tay má vẫn còn khéo léo từng đường kim mũi chỉ dù má chưa một ngày nào đi học cắt may. Má tôi chỉ học lỏm khi còn trẻ bởi những lúc rảnh rỗi má hay qua nhà cụ bà hàng xóm xem bà vá đồ. Thời của má, quần áo có rách cũng không vứt đi mà vá lại để mặc tiếp.