Mái nhà liêu siêu, tuửnh toà ng
Buối sáng đại hà n, rét căm căm, chúng tôi ngược phố tìm vử xã Thanh Cao, (Thanh Oai “ Hà Nội). Trong căn nhà liêu xiêu, tăm tối ấy, chúng tôi đã gặp Nguyễn Thị Hoà i, tuy mới 15 tuổi nhưng em có một nghị lực phi thường mà để tìm hiểu vử sự nỗ lực phi thường và đáng nể của một cô bé mới 15 tuổi - Nguyễn Thị Hoà i.
Căn nhà , mà cũng chẳng giống nhà , nó giống túp lửu hơn. Túp lửu vẻn vẹn chừng 5m2 của cô bé nằm bên cái ao tù bẩn thỉu. Mái lợp tấm blô-ximăng, tường thủng toác, gió lùa từng cơn lạnh buốt. Cửa được là m bằng những tấm gỗ vụn gép lại nhưng cũng chẳng thể che chắn cho em khửi những cơn gió lạnh thấu xương cốt của mùa đông. Bên trong nhà cô bé phải căng chiếc bạt để chắn bụi khi gió lùa.
Tường nhà thủng toác không che chắn em khửi những cơn gió đông
Đơn sơ đến kinh ngạc. Trong túp lửu ẩm mốc ấy, gia tà i của cô bé là chiếc quạt cũ đã gãy cánh, một chiếc nồi cơm điện (mọi người mua cho Hoà i), và i cái khung đan nón và chiếc gà ng quay sợi đang còn quay dở những thoi sợi, ngoà i ra không còn thứ gì khác.
Lớn lên thiếu tình thương của cha
Đó là hoà n cảnh và số phận của cháu Nguyễn Thị Hoà i (trú tại thôn Thượng Thanh, xã Thanh Cao, huyện Thanh Oai, Hà Nội). Năm nay Hoà i đang là học sinh lớp 9A5 trường THCS Thanh Cao.
Bố em đã bử lại 2 mẹ con Hoà i mang thai em được 2 tháng để đi với người đà n bà khác. Một mình mẹ Hoà i đã phải vất vả, cực nhọc mang nặng đẻ đau, chăm sóc Hoà i. Chị Hương đến với người chồng bằng tất cả tình yêu thương, nhưng nghiệt ngã thay người mà chị cưới là m chồng ấy lại có tính trăng hoa. Và hai người đã chia tay nhau. Chị hương vử nhà mẹ đẻ, mấy anh em xây cho chị một căn nhà mà hiện cháu Hoà i đang ở. Ở vậy một mình, nuôi con. Đến khi Hoà i được 7 tuổi thì chị tìm được niửm vui của đời mình, chị Hương đã đi bước nữa. Ngà y mẹ nó đi bước nữa, nó đã khóc nhiửu lắm. Nó bảo mẹ ở nhà với con, hai mẹ con mình sống với nhau khổ nhưng con vẫn vui. Bác Tiến (anh trai chị Hương tâm sự vử Hoà i).
Góc bếp của Hoà i nguội ngắt trong mùa đông giá lạnh
Thế là từ ấy, Hoà i phải sống cùng gia đình bác ruột. Nhưng nghiệt ngã thay, gia đình bác của Hoà i cũng chẳng khấm khá gì, tất cả chỉ trông và o và i sà o ruộng và công việc phụ hồ của bác trai, con bác gái thì thường xuyên đau ốm. Vậy nên dù rất thương cháu nhưng hai bác cũng lực bất tòng tâm.
Rồi Hoà i phải sống một mình, cho đến nay em đã phải tự lập gần 10 năm. Hà ng ngà y, cuộc sống của em trông và o 5 thước ruộng tự cấy hái. Và để có thêm tiửn, em đã nhận quay thêm sợi, khâu nón. Thời gian đầu mới học quay sợi, đôi bà n tay em lóng ngóng, sợi rối tung cả lên, những vòng quay không như ý mình. Rồi lâu dần thì việc quay sợi của cô bé cũng thà nh thạo.
Gà ng sợi và khung nón được xếp gọn và o một góc vì Hoà i còn bận học
Những bữa ăn của cô bé thật đơn giản đến ngỡ ngà ng. Hửi thăm những người hà ng xóm mới hay, cả thời gian dà i bữa cơm của em chỉ với 500 đồng đậu phụ mua của bác Hải bán đồ ăn chín. Dường như cuộc sống của em quá khắc khổ từ sớm nên Hoà i có vẻ già hơn tuổi của mình và trên nét mặt của em luôn hiển hiện sự mặc cảm. Bởi vậy, mà suốt thời gian chúng tôi trò chuyện cùng em, em rất ít nói thậm chí ban đầu em còn từ chối không cho chúng tôi gặp. Cô Nguyễn Thị Tiửn “ Bác dâu của em tâm sự em nó hay mặc cảm và xấu hổ mỗi khi có ai tới thăm, em nó không muốn mọi người thấy cuộc sống của mình nên thường tránh mặt.
Mọi người thương cho hoà n cảnh của em, thi thoảng cho em và i đồng quà , tấm bánh, có người cho em quần áo. Năm ngoái, có người đã tặng em chiếc xe đạp để hằng ngà y đi học. Hoà n cảnh của em khó khăn là vậy nhưng em vẫn đạt được những thà nh tích cao trong học tập. Cô Nguyễn Thị Kim Cúc “ giáo viên chủ nhiệm của Hoà i cho biết, Hoà i học học giửi nhưng hay mặc cảm vử hoà n cảnh của mình, em thường lảng tránh và im lặng mỗi khi ai đó hửi thăm.
Khi hửi em vử dự định trong tương lai của mình, Hoà i có vẻ ngạc nhiên, ngước lên rồi lại nhìn và o chiếc gà ng đang còn dở sợi và lặng thinh.