Lớn lên con muốn như chú Lục
Khi tà u HQ996 cập cảng Trường Sa Lớn, mọi người trong đoà n công tác chúng tôi ai cũng ngạc nhiên khi thấy một cậu bé chừng 5, 6 tuổi mặc bộ đồ chiến sĩ hải quân đứng nghiêm chỉnh trong hà ng cán bộ chiến sĩ trên đảo đón tà u. Xuống là m quen, tôi mới biết bé là Nguyễn Chin Si, 6 tuổi, một trong số những đứa trẻ quậy nhất trên đảo.
Như người thân lâu ngà y gặp lại, Chin Si nắm tay tôi ríu rít: Chú vử nhà con chơi đi chú. Ở nhà con có mấy bộ đồ hải quân luôn, con cho chú 1 bộ chú mặc. Sao chú mặc được đồ của con?. ửª há?. Chin Si tiu nghỉu nét mặt rồi nói sang chuyện khác: Hồi lâu lâu rồi con đi theo ba trên tà u, con nhìn thấy một chiếc tà u to lắm, đen sì. Nó đi gần tà u của mình. Con nghe mấy chú bảo tà u đó của kẻ xấu nên mấy chú không chơi, không cho đến gần.
Lớn lên con thích là m gì?. Nghe tôi hửi, cậu bé không chút đắn đo, đáp ngay: Lớn lên con muốn là m bộ đội giống chú Lục (thượng tá, Đảo trưởng Nguyễn Hữu Lục - PV), biết bắn súng và biết lái xe tăng nữa. Con sẽ ở đây, không cho mấy chiếc tà u xấu kia đến gần.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc Chin Si đã đưa tôi vử đến nhà . Anh Nguyễn Xuân Yên, bố của Chin Si, cười nói: Thằng bé hiếu khách lắm, lần nà o có đoà n ra thăm đảo, nó cũng dẫn bằng được khách vử nhà chơi. Trong khi đó Chin Si lăng xăng chạy ra chạy và o, mấy phút sau trên bà n đã đầy bánh kẹo, nước uống và cả một trái đu đủ to tướng, chín và ng rộm. Si cười hóm hỉnh: "Chú ăn bánh kẹo dùm con cho hết đi, quà của mấy cô chú ở đất liửn mang ra đó, nhiửu quá con ăn không hết".
Nói vử bộ đồ hải quân Si đang mặc, anh Yên kể: Sống trên đảo, suốt ngà y được gần gũi các chú bộ đội nên thằng bé cũng nhiễm chất lính ngay từ nhử. Chỉ thích mặc đồ giống mấy chú. Vợ chồng tôi phải nhử mua mấy bộ đồ hải quân từ đất liửn ra, cháu thích lắm, không chịu mặc mấy đồ thường nữa, lúc nà o cũng diện bộ đồ hải quân nà y. Ai đời mới có 6 tuổi đầu, chuẩn bị và o lớp một thôi mà lúc nà o cũng như ông cụ non, bắt chước mấy chú sống là m là m việc theo điửu lệnh, mỗi sáng sớm, nghe kẻng báo thức là bật dậy chạy ra tập thể dục cùng mấy chú bộ đội.
Còn đảo trưởng Nguyễn Hữu Lục thì trầm giọng khi nói vử những thiên thần nhử" trên đảo: Những đứa trẻ trên đảo thực sự là niửm vui, niửm an ủi rất lớn của chúng tôi. Sau những giử căng thẳng với nhiệm vụ thiêng liêng mà Tổ quốc giao phó, được ngắm nhìn, nô đùa với những đứa trẻ thì còn gì bằng.
Lớn lên trong tình yêu thương
Dưới gốc cây bà ng vuông rợp bóng mát, chúng tôi tình cử gặp một nhóm bạn nhử đang quây quần xung quanh chị cả Nguyễn Thị Trà My, con gái đầu của anh chị Nguyễn Tấn Thi - Nguyễn Thị Thanh Thúy. Trà My đang mải bóc bánh kẹo chia đửu cho các bạn nên không biết chúng tôi cũng đang chăm chú đứng nhìn. Là m xong nhiệm vụ, cô bé ngẩng lên, nhìn chúng tôi: "Cô chú đến nhà con chơi đi, nhà con vui lắm. Chúng tôi hửi: Sao con chia quà cho các bạn mà con không ăn?. Cô bé trầm ngâm ra vẻ người lớn: àt bữa nữa con vử đất liửn học rồi, chắc lâu lắm mới có dịp chia quà cho các bạn như vầy.
Do điửu kiện, hiện nay trên tất cả các xã đảo của huyện Trường Sa chưa tổ chức được chương trình học cấp 2 nên các cháu chỉ học được đến lớp 4, sau đó phải và o đất liửn học lớp 5 và thi chuyển cấp. Hè năm nay, bé Trà My, con gái lớn của vợ chồng anh sẽ phải rời đảo, xa cha mẹ để và o đất liửn học.
Có lẽ biết ngà y xa đảo không còn xa nữa nên suốt ngà y Trà My cứ quanh quẩn dọn dẹp nhà cửa, ra vườn bắt sâu, tưới mấy luống rau. "Mấy ngà y gần đây, đến bữa ăn, Trà My không chịu ăn rau hoặc ăn rất ít, bình thường cháu thích ăn rau hơn thịt, cá. Ngạc nhiên, tôi hửi thì cháu bảo và i bữa nữa con và o đất liửn rồi, trong đó thiếu gì rau. Nó muốn nhường. Vợ chồng tôi nghe mà xúc động, chị Thúy tâm sự.
Một ngà y không xa nữa, Trà My sẽ phải tạm xa hòn đảo nà y, nhưng chắc chắn Trường Sa sẽ mãi mãi ở trong tim em, như những dòng tâm sự em viết trên trang giấy học trò: ...Đây là quê hương thứ 2 của mình đó. Nơi đảo xa nà y đã ấp ủ trong tôi một thời tuổi thơ, biết bao tình thương mến. Nơi đây tôi đã lớn lên từng ngà y trong tình yêu thương của gia đình, cô chú trong khu dân cư, của các chú, bác, những người đang ngà y đêm là m nhiệm canh giữ đất trời để tôi và mọi người được sống yên vui. Không còn bao lâu nữa, tôi phải rời xa hòn đảo thân yêu nà y, rời xa ba mẹ và em tôi, rời xa thầy cô giáo, rời xa những người bạn nhử đã cùng tôi chạy xe đạp mỗi buổi chiửu trên đường băng...Tôi sẽ không bao giử quên được hương vị những trái cây trên đảo Trường Sa. Không bao giử quên những buổi chiửu cùng các bạn quây quần dưới gốc cây bà ng, cây tra để hái những trái chín và chia sẻ cùng nhau...