Tự trói
Vừa cưới nhau, chị Phạm Thanh Hà (Đống Đa) đã biết chồng mình có nhiửu tật xấu. Công việc tự do bấp bênh nhưng anh Đính - chồng chị thường nhậu nhẹt, cử bạc. Tuy nhiên, chị Hà vẫn tin và o lời hứa của chồng sẽ chỉn chu, sẽ sống tử tế hơn khi có con cái.
Sau khi sinh một cậu con trai bụ bẫm, chị Hà hy vọng chồng có thể vì con mà sống cho tốt. Tuy nhiên, anh Đính ngà y cà ng lún sâu và o vòng cử bạc. Số tiửn lương ít ửi kiếm được từ việc đưa hà ng, anh nướng cả và o lô đử, ba cây, tá lả. Chị Hà là giáo viên, lương tháng chẳng được là bao, phải còng lưng nuôi cả 3 người. Nhưng xấu hổ nhất là thỉnh thoảng lại có người đến gõ cửa đòi nợ, không có tiửn trả ngay, họ đứng ngay ngoà i ngõ róng riết, chửi bới. Chuyện chồng chị cử bạc, nợ nần đến tai cả giáo viên và phụ huynh của trường. Chị Hà xấu hổ đến tủi nhục.
Mỗi lần như thế, anh Đính đửu xin lỗi, hứa hẹn đủ điửu. Anh khẳng định: Em không thể tìm được ai yêu thương em hơn anh. Trong vòng tay âu yếm của chồng, chị giống như con cá nhử mắc lưới, không còn sức phản kháng. Chị tự nhủ: Anh ấy chỉ ham vui thôi. Anh ấy vẫn yêu thương vợ con, chu đáo với gia đình, còn hơn ối ông chồng đánh đập vợ con, nghiện ngập rượu chè.
Còn chị Nghiêm Xuân Thu (Thanh Xuân), bán hà ng xén lấy được người chồng là m kiến trúc sư, hà o hoa, tác phong đĩnh đạc. Ai cũng mừng cho chị. Nhưng không ai biết rằng, chị đã âm thầm khóc suốt 15 năm qua. Mới sinh con đầu được 2 tháng, chị đã phát hiện chồng có bồ. Lúc đó chị nghĩ, tại chị có bầu mệt mửi, kiêng khem suốt nửa năm nên anh cải thiện tí chút, cũng cần phải thông cảm. Không dừng lại ở đó, hai năm sau, anh lại cặp với cô đồng nghiệp. Lần nà y, họ công khai gọi điện cho nhau. Chị trách mình không có tri thức, không hiểu công việc của chồng nên anh ấy phải tìm người chia sẻ. Chị chỉ dám khẽ khà ng nói với chồng: Anh nhớ giữ gìn sức khửe, em thấy anh hay là m việc muộn quá!. Khi con lớn học lớp 1, chị sinh con thứ 2, anh cũng bận rộn kèm cặp một cô sinh viên. Chắc tại mình không chăm lo được cho anh ấy, nên anh ấy cô đơn - lần nà y chị cũng có lý do để bênh vực cho sự bội bạc của chồng. Sau 15 năm cưới nhau, người phụ nữ nặng 65kg, ăn mặc xộc xệch, đau đớn tâm sự: Bây giử, tôi vừa béo, vừa xấu, không hiểu biết, lại đau yếu liên miên, là m sao giữ chân anh ấy được. May mà anh ấy vẫn chăm lo cho con, vẫn hửi han tôi, vẫn chu đáo với họ hà ng nhà vợ. Ai bảo tôi kém cửi hơn chồng!.
Sa lầy trong đau đớn
Đến một ngà y, chị Hà suýt lạc mất đứa con chỉ vì thói ham cử bạc của chồng. Chị bận đi là m nên hai bố con con dẫn nhau đi công viên chơi. Đến nơi, thấy mấy đám xóc đĩa, anh sà và o chơi đến tối, quên mất cả con, vử nhà tay không. Cả nhà đổ xô đi tìm mới thấy con trai đang mệt lả, ngủ dưới ống cống. Chị Hà như điên như dại, tuy nhiên, chị vẫn không dám có hà nh động kiên quyết với chồng. Nhà tôi đã có anh trai ly hôn, nếu tôi ly hôn nữa thì bố mẹ tôi không sống nổi. Hơn nữa, trước khi cưới, anh ta cũng đã có thói xấu như vậy, tôi đã lựa chọn thì tôi phải chịu - chị Hà cho biết.
Sự thân tình có thể là một cái bẫy hoà n hảo khiến nhiửu người phụ nữ tha thứ hết lần nà y đến lần khác. Đôi khi, họ không dám thay đổi những thói quen thường nhật hà ng ngà y, tiếc tuổi thanh xuân đã mất, công sức bử ra cho gia đình, sợ cô đơn, sợ đối mặt với dư luận, sợ con cái không được nuôi dạy tốt nếu thiếu cha... Có hằng hà sa số những lý do khiến người phụ nữ chỉ nhẫn nhịn nuốt nước mắt và o trong, tặc lườ¡i: thà có còn hơn không.
Rốt cuộc, sống trong đau khổ, nghi ngử, miệt thị chính bản thân, người phụ nữ bao dung mù quáng thường mắc bệnh trầm cảm, nghiện rượu, nghiện mua sắm, dùng thuốc quá liửu, tính cách thất thường. Họ cứ hy vọng, chử đợi sẽ có một ngà y người chồng của họ hiểu ra sai lầm, hy vọng gia đình sẽ yên ấm. Nhưng lỗi lầm chỉ nhân lên chứ không bao giử được triệt tiêu bằng biện pháp bao dung quá đà .
Khi đã đánh mất mình, tự buộc tội mình, sự bao dung chỉ giết chết nốt chút ăn năn mà khi phạm sai lầm, người chồng thấy hối lỗi với vợ. Nếu bản thân không tự cảm thấy mình xứng đáng với những điửu tốt đẹp thì cũng khó nhận được hạnh phúc.