Lãng mạn đêm Hà Nội cuối thu
Hà Nội vào thu đẹp và lãng mạn vô cùng. Ban ngày ồn ào và náo nhiệt bắt đầu từ buổi sáng cho tới khi phố đã tắt đèn. Đêm về như một bức tranh được vẽ bởi những con đường loang loáng ánh đèn, những ngôi nhà ngủ yên trong bóng tối và lác đác trên phố những bóng người vất vả mưu sinh. Những khoảng ánh sáng, tối không đều nhau trên đường phố tạo một cảm giác lãng mạn và vô cùng yên bình. Hà Nội về đêm đường phố không có cảnh tắc đường, chen lấn hay tiếng còi xe. Lúc này mọi hoạt động đều dừng lại, một Hà Nội thật khác lạ thật sự bắt đầu.
Nếu ban ngày bạn chưa kịp nhận ra những vẻ đẹp tiềm ẩn thì ban đêm bạn sẽ được ngắm nhìn thỏa thích. Những con phố tuy chật hẹp nhưng lại mang đậm “cái hồn của Hà Nội”. Và khi đêm về, là lúc bạn có thể tận hưởng và cảm nhận trọn vẹn nhất.
Hà Nội đêm cuối thu là những hàng cây lặng im dưới ánh đèn đường như những giọt nắng của đêm, tạo vẻ đẹp nên thơ cho một góc phố. Đâu đó là những chị công nhân môi trường dọn vệ sinh góp phần cho phố phường xanh, sạch, đẹp. Hay tiếng nhạc không lời phát ra từ những quán cà phê nghe da diết, cồn cào nỗi nhớ, nỗi cô đơn. Nhìn từ các tòa nhà chung cư xuống lung linh kỳ ảo bởi ánh sáng nhiều màu sắc của hàng triệu ngọn đèn. Trong màn sương tĩnh mịch, Hà Nội tĩnh lặng như một thiếu nữ bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm đầy mộng mơ, tay mơn man khung cửa một cách vô thức, lòng nặng trĩu những ưu tư chẳng thể nói lên lời. Từ những con đường rợp bóng cây xanh đến quán cà phê ven đường xinh xắn, từ những mùa hoa lãng mạn đến lối hẹn thơ mộng thổi vào lòng người dạ khúc hân hoan để tất cả mảnh ghép ấy trở thành một vẻ đẹp lung linh, huyền ảo không gì sánh được. Đường phố vắng vẻ, hai hàng cây im lìm, ánh đèn đường trầm buồn cùng với dáng vẻ cô liêu của người bán hàng rong gợi cho ta một cảm giác trầm mặc, cô tịch. Một Hà Nội sao bình yên đến thế! Hà Nội như khoác lên mình vẻ trầm tư, nhẹ nhàng, xưa cũ nhưng vẫn có những hình ảnh chân thực của một góc cuộc sống vẫn bận rộn mưu sinh. Chỉ có tiếng của gió thu nắm tay hương hoa sữa hẹn hò dạo chơi len lỏi khắp các ngõ ngách con hẻm sâu hun hút, khắp các phố phường cổ kính. Vào thời khắc nửa đêm, bỏ lại đằng sau cái ngột ngạt, xô bồ của ngày thường... Buông mình trôi vào không gian lung linh, huyền ảo dưới ánh đèn vàng và màn sương mỏng manh, bạn sẽ thấy đời thong thả, đáng sống...
Hà Nội đêm cuối thu, hương hoa sữa nồng nàn, cây bàng lá đỏ, phố xưa nhà cổ mái ngói thâm nâu, mùi thơm của cốm đem lại một cảm giác thư thái và bình yên. Từ trong cơn gió thoảng qua, mang theo cả mùi hoa sữa ngào ngạt, nhẹ nhàng. Hoa sữa tinh khôi cho làn hương dìu dịu, hương hoa sữa tỏa ra từ trên nhành cây đi qua đêm thu khiến lòng người nao nao. Có thể cảm thấy như hương mùa thu đậu trên vai áo, lùa vào trong tóc, len lỏi, vấn vương… Trong cảm xúc cùng mùa thu ấy, người ta khát khao được chia sẻ, yêu thương; khát khao kiếm tìm hạnh phúc.
Hà Nội đêm cuối thu cũng rất bao dung như muốn ôm gọn những mảnh sống mưu sinh vào lòng, chở che cho những người trong đêm không ngủ. Đêm nào bỗng nhiên khó ngủ, bạn hãy thử hòa mình vào Hà Nội với cuộc sống về đêm, để đong đầy hơn những cảm xúc, để quên đi cuộc sống bộn bề xung quanh. Có một điều khá thú vị là trong đêm Hà Nội sẽ còn được nghe văng vẳng những tiếng rao. “Bánh mì nóng đây…”; “Khoai lang nóng đây...”, “Ngô nóng đây”, “Ai xôi nào, ai xôi đi…” Tiếng rao phát ra từ cái loa của cô bán hàng gắn ở phía trước cái xe đạp cũ lúc nửa đêm nghe lanh lảnh dội vào tai. Nó là âm thanh quen thuộc của phố phường Hà Nội. Tiếng rao ấy bốn mùa vang lên khắp ngóc ngách, là âm thanh của cuộc sống mưu sinh giữa lòng thủ đô. Suốt 4 năm sinh viên ở trong ký túc xá Đại học Ngoại ngữ-Đại học Quốc Gia Hà Nội, chúng tôi thức đêm học bài thì đêm nào cũng nghe thấy tiếng rao ấy. Nhiều khi chúng tôi đói bụng chỉ chờ nghe thấy tiếng rao là chạy ra lan can gọi họ dừng lại, đặt tiền vào trong xô nhựa và thả xô nhựa từ trên tầng 3 xuống tầng 1 để mua đồ ăn đêm. Những tiếng rao đêm ấy đã gắn bó với cả thời sinh viên của chúng tôi và trở thành những kỷ niệm suốt đời không thể nào quên.
Nếu muốn cảm nhận sâu hơn về Hà Nội, chỉ cần chờ khi màn đêm buông xuống, một mình thả bộ trên những con đường vắng vẻ để cảm nhận vẻ đẹp trầm lắng của một Hà Nội cổ kính. Có lẽ Hồ Tây là nơi tôi muốn đến hơn cả, bởi nơi đây khiến cho lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm, quên đi những mệt mỏi trong cuộc sống. Tôi chọn cách đạp xe dạo mát quanh hồ, ngắm con đường Thanh Niên rợp bóng cây xanh rồi dừng chân lại bờ hồ, hít thở không khí trong lành, ngắm Hà Nội về đêm giữa cái không khí se lạnh của trời thu, thú vị vô cùng. Đêm Hà Nội cuối thu ở mỗi góc phố có một nét riêng. Khi những con phố chìm trong bóng tối, ánh sáng từ những ngọn đèn đường hắt qua ô cửa sổ nhỏ, bạn sẽ cảm nhận đầy đủ về một Hà Nội của Phan Vũ với:
“Tiếng giày ai gõ nhịp đường khuya
Cọt kẹt bước chân quen
Thang gác thời gian
Mòn thân gỗ...”.
Hà Nội đêm cuối thu là thời khắc tuyệt vời nhất để cảm nhận những nét tinh tế mà cuộc sống ồn ào, xô bồ của ban ngày đã cuốn những cảm xúc đó dần trôi. Đêm có chút gì đó lành lạnh, nhiệt độ luôn ở mức dưới 200c, càng về đêm trời càng se lạnh. Đôi khi ta có cảm giác không khí này đang mang theo hơi thở mùa đông, bất chợt thấy lòng mình nao nao. Những cơn gió nhè nhẹ, dù không đủ để làm tôi cảm thấy lạnh nhưng nó cũng làm tôi có chút nao lòng. Hẳn là những người con Hà Nội đi xa xứ sẽ rất nhớ những cơn gió nhẹ thoáng qua dịu dàng, trong trẻo trong sắc trời thu Hà Nội. Âm thanh của mùa thu Hà Nội về đêm vẫn thì thầm tấu lên bản nhạc ngọt ngào mà du dương quá đỗi.
Đêm nay, bất chợt tôi lại tỉnh giấc khi Hà Nội đã chìm sâu trong giấc ngủ. Mùi hoa sữa nồng nàn lan khắp vườn nhà. Đêm Hà Nội cuối thu dịu dàng, thăm thẳm khiến tôi cảm thấy dễ chịu lạ thường. Bầu trời đêm trong veo, những chồi lộc xanh mơn mởn được tắm mình trong ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn đường. Không gian tĩnh mịch, tất cả làm nên một bức tranh đẹp nhẹ nhàng và thanh khiết, khiến cho tâm hồn đang ngổn ngang trăm mối tơ vò cũng hóa thành bình yên. Đêm cuối thu Hà Nội còn có một âm thanh đặc biệt chẳng thể nghe được bằng tai, mà chỉ có thể cảm nhận được bằng tim. Đó là hơi thở nồng nàn của Hà Nội ở trong từng con ngõ, ở trên từng nhành cây, ở trên từng ngọn lá, ở từng giọt sương đêm, ở từng con gió, ở từng ngọn đèn, ở tiếng rao đêm, ở khắp mọi nơi, … và ở trong tim mọi người. Tôi yêu Hà Nội trong chút tĩnh lặng của nắng chiều, những con đường mùa thu vàng lá, hoa sữa thơm ngọt ngào đầu phố mỗi đêm về, những gánh hàng hoa còn đọng sương sớm hay những cơn mưa rào mùa hè bất chợt.
Hà Nội cứ thế đi vào lòng người, mọi thứ thuộc về Hà Nội luôn gây thương nhớ cho mỗi người, một nỗi nhớ da diết, thiết tha cho dù đi bất cứ nơi đâu cũng không thể lãng quên. Thật khó có ngôn từ nào có thể diễn tả được hết vẻ đẹp của Hà Nội. Hà Nội đêm cuối thu là một Hà Nội hoàn toàn khác, không náo nhiệt nhưng vẫn chứa chất một vẻ hấp dẫn, lãng mạn, có sức lay động lạ thường. Hà Nội đêm cuối thu như một nàng thiếu nữ mộc mạc, giản dị, thanh khiết, quyến rũ đang mơ màng, thổn thức. Bỗng dưng những lời ca trong bài hát “Hà Nội ngày trở về” của nhạc sỹ Phú Quang lại khe khẽ vang lên khiến cho lồng ngực tôi khẽ rung rung:
“Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ
Tôi vội vã trở về
Lấy cho mình dù chỉ là một chút bóng đêm trên đường phố quen
Dù chỉ là một chiều sương giăng lối cũ...”
Hà Nội, ngày 26 tháng 11 năm 2023./.
Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Vũ Thị Minh Huyền. Thông tin về cuộc thi xem tại đây. | |