Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi

Mùa thu này, mình hẹn hò đi anh!

Vũ Thị Minh Huyền 11/12/2023 15:42

Ngày nào em cũng dậy sớm chở con đi học, không mấy khi nhận ra sự thay đổi của mọi thứ xung quanh. Có lẽ, cuộc sống quá vất vả đã khiến em mất dần đi cảm xúc rung động trước vẻ đẹp của tự nhiên. Thế nhưng, sáng nay khi vừa đi ra đầu ngõ, em chợt rùng mình bởi có chút se lạnh mơn man trên da thịt. Làn gió mới làm em như tỉnh táo hơn và đầy phấn chấn. Có lẽ, mùa thu đã về.

30793795802_b1fb33f4fe_k-1024x683.jpg
Mùa thu này, mình hẹn hò đi anh! (ảnh: internet)

Mòn mỏi đợi chờ, cuối cùng thì một đợt gió mùa cũng đã tới, xua tan cái oi bức của những ngày cuối hạ. Dù chưa thực sự khiến người ta phải co ro khi bước ra đường, nhưng chút gió cũng khiến Hà Nội trở nên dịu dàng hơn. Hà Nội buông mình vào thu. Những ngày tháng 9, em vẫn ngập đầu trong công việc, quẩn quanh chăm sóc, nuôi dạy 2 con gái, cuối tuần đưa con đi học thêm năng khiếu vẫn dành ít thời gian đến quán quen thuộc thưởng thức ly trà sữa ngon, chọn một góc yên tĩnh để ngắm nhìn thành phố.

Ngày thu đến, những gánh hàng hoa mọi ngày tụ tập dọc quanh đường phố Hà Nội, nay đã tỏa ra khắp chốn trong lòng phố cổ. Những bông cúc vàng đón mùa mới nhan nhản như gọi nắng về. Ngước nhìn lên cao, đâu đây lại thấy giữa vòm cây những chiếc lá đang ngả vàng, rồi lại thấy những nhánh lộc vừng rụng đầy lối đi, trải lên mặt Hồ Gươm một tấm thảm đỏ khiến ai đi qua cũng phải ngoái nhìn.

Mùa thu có cốm, có hoa sữa, và với em - người phụ nữ 41 tuổi dẫu đã đi qua nhiều thăng trầm, đổ vỡ, nó còn có nhiều điều ngọt ngào làm em khát khao có một người bên cạnh để nắm tay nhau trải qua tất cả điều đó. Hà Nội mùa này đẹp nhất trong năm. Cả thành phố phủ trong sắc nắng dịu dàng tươi ngọt, trời se se lúc ban mai và chiều tà. Em mỉm cười, xoay chiếc lá vàng trong tay, nhắm mắt tận hưởng hương sữa đầu mùa thơm ngát.

Trên nền trời thăm thẳm xanh trong, nắng gió tình tự biến tấu thành những cung điệu đắm say lòng người. Phố xá trầm tĩnh, bước chân ai cũng nhẹ nhàng, bâng khuâng, bất giác mỉm cười nghe lòng mình ngập tràn yêu thương. Trên những con phố, có ai đó đang khe khẽ hát tình ca, bước chân chậm rãi qua những con đường ngập lá vàng. Gió chênh chao thổi lá mong manh gọi mùa về trên vai.

Hương hoa sữa phảng phất vào lòng người những dư vị nhẹ nhàng như hư không. Cảm xúc về mùa thu Hà Nội không khỏi khiến lòng em bồi hồi. Với hương hoa sữa nồng nàn, cây bàng lá đỏ, mùi thơm của cốm mới, hay cốc chè sen êm dịu...

Anh à, thu về rồi đấy. Em đã đi tìm anh giữa dòng người xuôi ngược, giữa bao phố cũ hẹn hò giờ đã phong rêu, giữa mùa yêu thương, giữa trời hoa sữa ngập lối. Liệu em có thể tìm được anh - người yêu tương lai của em không? Em ngắm nhìn và lắng nghe trong đó tất cả những màu sắc và thanh âm của cuộc sống.

Tuy chưa biết anh là ai nhưng đã rất nhiều lần em mơ đến cảnh được nắm chặt tay anh, nhìn sâu vào mắt anh và cảm nhận cả một đại dương bình yên trong đó. Anh không thể tưởng tượng là em còn mơ đến lúc chúng ta ngồi yên lặng bên nhau, cùng uống trà và đọc chung một quyển sách, thỉnh thoảng ngắt dòng suy nghĩ của đối phương bằng cách quay sang bàn luận về vấn đề nào đó. Em nhiều lần tưởng tượng đến cảnh chúng ta cùng nhau làm việc nhà, nấu ăn, chơi với con, dạy con học, cùng nhau xem một bộ phim, sau đó đi dạo quanh khu nhà mình ở rồi về đi ngủ.

Em mơ cùng anh đi dạo dưới những con đường hoa sữa trong ngày gió về, để làn tóc sóng sánh tung bay. Anh vuốt nhẹ má em, những ngón tay chạm vào em để lại bao yêu thương, dịu dàng. Em đưa tay lên hứng một chiếc lá đỏ sậm đang nhẹ chao nghiêng, lấp lánh, óng ánh trong ánh nắng nhạt màu của mùa thu. Bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng, khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ như nắng thu.

Mùa thu còn có sự xuất hiện của những gánh hàng rong chở đầy hoa. Rất nhiều lần một mình trên phố, em thì thầm mong ước, giá như có ai đó chở em đi chơi và tặng em bó hoa tươi tắn đậm chất thu ấy. Thật thú vị để dạo bước cùng người yêu trong cơn gió se se khi mà nắng vàng như mật ngọt đang trải trên phố. Nắng và gió lùa vào tóc ta, nắm tay ta, ôm ta một cách dịu dàng.

Em chợt nhận ra mình cũng chỉ là một phụ nữ yếu đuối, vẫn cần một ai đó che chở, đợi chờ giữa phố mưa. Em cũng sợ rằng cuộc sống "một mình" này biến thành một thói quen vì hiện giờ em đã quá quen với nó và rồi em sẽ gắn bó với ai đó bằng trách nhiệm chứ không phải tình yêu. Em muốn được dựa vào bờ vai của anh. Ngày nào cũng có anh đưa đón đi làm, dọc đường về tíu tít chuyện trò, về nhà cùng em nấu cơm, dọn nhà, chăm sóc các con, sẽ bớt đi bao phần chông chênh, muộn phiền, vất vả. Hơn ai hết, em cũng cần một người để dành hết trái tim của mình, dành tất cả những điều tốt đẹp cho người đó, một người sẽ cùng em vượt qua những khó khăn của cuộc sống, để xây dựng một gia đình hạnh phúc như vẫn mơ. Em cần một người luôn là chỗ dựa tinh thần cho mẹ con em, người ấy là nơi em có thể ngả đầu mỗi khi mệt mỏi, là chốn để quay về mỗi khi muốn được nhắm mắt một cách bình yên và hạnh phúc. Đó chính là lý do khiến em đi tìm một nửa cho riêng mình. Thực ra em không chọn cô đơn, cũng chẳng phải em mất niềm tin vào tình yêu, chỉ là em chưa tìm thấy người phù hợp mà thôi. Em vẫn chờ đợi một người đủ ấm áp, để em mở lòng, đủ thấu hiểu để trong giông gió cuộc đời cũng luôn nắm tay nhau vượt qua, đủ yêu thương để đồng hành cả chặng đường sau này.

Em là người phụ nữ chín chắn, có trách nhiệm và nghiêm túc trong mối quan hệ, luôn trân trọng và yêu thương người mình yêu, luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ mọi điều trong cuộc sống của anh ấy. Em không hoàn hảo nhưng sẽ cố gắng hết sức để trân trọng, gìn giữ mối quan hệ của mình. Người ta nói mùa thu để yêu nhau và để hẹn hò với nhau. Gió giao mùa chênh chao gom nắng, gom lá vàng rơi. Cơn gió ngang qua, thổi những tia nắng sớm vừa lên ấm áp xuyên qua ô cửa nhỏ. Mùa thu đâu chỉ có những hoài niệm, nhớ thương. Mình hẹn hò đi anh, để mùa thu hai đứa không còn cô đơn nữa.

Em tin rằng thế giới rộng lớn ngoài kia chắc chắn sẽ có người dành cho riêng em, một người đủ kiên nhẫn để hiểu em, đủ yêu thương để đến bên em mọi lúc và đủ thấu hiểu để lau nước mắt cho em. Em muốn nhắn với anh rằng, trong lúc đợi anh, em vẫn luôn tích cực, tin tưởng, tràn đầy hy vọng mỗi ngày đi làm, cuối tuần vẫn đưa đón con đi học, tranh thủ trốn vào một góc quán cafe cho những cảm xúc mộng mơ. Em vẫn chăm chỉ đọc sách, vẫn chăm chỉ viết về những điều nhỏ nhặt hàng ngày quanh em và viết cả về anh - người yêu tương lai của em.

Bức thư này em gửi tới anh vào một ngày Hà Nội mùa thu. Một ngày nào đó, khi em gặp được anh, em sẽ hạnh phúc và kể cho anh nghe nhiều hơn thế về ngôi nhà và những đứa trẻ, về hạnh phúc của gia đình mình. Em luôn cố gắng hoàn thiện hơn mỗi ngày để ngày nào đó sẽ được gặp anh-người đồng hành của cuộc đời em. Không biết giờ anh đang ở đâu? Có biết em đang ngóng chờ anh không? Em đã mòn mỏi chờ đợi anh qua bao nhiêu mùa thu lá rụng, nếu có vô tình đọc được, mong anh biết một điều: “Em rất cần anh. Mùa thu này, mình hẹn hò đi anh!”

Hà Nội, ngày 30 tháng 09 năm 2023!

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Vũ Thị Minh Huyền. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Vũ Thị Minh Huyền