Hà Nội và những người bạn

Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi - Ngày đăng : 14:58, 20/12/2022

Sau thời gian học ở Hà Nội tôi về quê, và sau đó vì công việc nên cũng nhiều lần trở lại Hà Nội. Mỗi lần đến với Hà Nội tôi cũng đều có cảm giác quen thuộc, một thứ tình cảm lưu luyến như thương nhớ một quê hương thứ hai, nơi mình đã từng có tháng ngày gắn bó và có những kỉ niệm vui buồn...
103067756_977391452690810_8347901661278423900_o(1).jpg
Ảnh minh hoạ

Nhớ khi trường tôi tổ chức học quân sự ở Xuân Hòa, tôi và các bạn được xe của trường chở tới một khu nhà hai tầng cũ, rêu phong phủ kín. Trước phong cảnh "hữu tình", nhiều bạn nữ không ghìm được mà ôm nhau khóc nức nở. Tôi và K, bạn nữ ở cùng phòng trọ với tôi, học cùng lớp và cũng được phân về chung một tiểu đội được phân công gác đêm. Sáng sớm, hết ca trực, tôi và K xin phép ra ngoài đi bộ thể dục ba mươi phút. Hai đứa tôi đi bộ một đoạn vào thị trấn, giữa lúc trời chớm đông, khá rét. K rủ tôi cùng ăn kem, hai đứa hai cây kem phả ra hơi buốt giá hòa cùng sương sớm, hai đứa ăn ngon lành trước ánh mắt đầy ngạc nhiên và khó hiểu của người đi đường.

Cũng trong đợt tập quân sự, trong lúc tôi và K đi chờ để tắm nước nóng ở nhà dân, tôi làm quen với một anh tên Q, học khoa Kế Toán, cùng quê Nghệ An với K. Anh Q nhỏ người, hiền lành và nói chuyện rất thân thiện. Hai anh em hay nói chuyện và trở nên thân thiết, tôi coi anh Q như một người anh trai. Tới khi học hết năm thứ ba, hai anh em rủ nhau đi làm thêm. Tôi gặp nhiều chuyện vui buồn trong quá trình làm bồi bàn và lúc nào cũng được anh Q khuyên nhủ, động viên.

K là một người bạn khá dị và thân thiết của tôi, ẩn sâu trong người bạn ấy là một cô gái dễ thương và mít ướt, lại hát rất hay. K thích mặc quần áo thể thao của con trai, thích đá bóng, năng nổ trong sinh hoạt đoàn trường. Tôi và K giống nhau vì cùng là sinh viên nghèo. Nhớ ngày còn trọ ở gần khu nhà thờ Phùng Khoang, hai đứa nấu cơm, nấu rau, xào thịt ở cùng một... nồi cơm điện. Có buổi đi học về muộn, gom tất cả tiền của hai đứa còn một đồng mười nghìn là to nhất, tôi đạp xe chở K đi ra quán ăn cạnh nhà thờ mua mười nghìn được dăm miếng thịt lợn kho tàu thái nhỏ, tôi dặn với K nhớ xin họ cho nhiều nước để về chan cơm ăn.

Đêm đến, chuột rủ nhau khiêu vũ ở tấm xốp lót dưới mái ngói xi măng, từng hạt xốp rơi xuống như tuyết lẫn lộn cả bụi, đất cát và các thứ khác mà chúng tha về làm tổ. K được một người bạn tận trong miền Nam gửi tặng một chú gấu bông màu vàng. K yêu quý thú nhồi bông lắm, đi ngủ cũng ôm theo ngủ cùng, tôi hiểu đó là tình cảm mà K dành cho người tặng quà bạn. Một đêm trời vào đông, khá lạnh, chiếc chăn hoa đỏ tôi mang theo từ nhà bình thường khá rộng mà hôm ấy đắp cứ bị hụt. Tôi bị lạnh cộng thêm mùi nước đái chuột khai mù, thi thoảng chúng lại chạy rầm rập khiến tôi ngủ không ngon giấc, cứ lơ mơ thế nào ấy, phát cáu. Sáng dậy thì tôi phát hiện ra K để chú gấu bông bằng nửa người tôi ở giữa, tôi lắc đầu ngán ngẩm mà trách, còn K thì cười như nắc nẻ. Dạo ấy, đúng vào mùa su su, đi chợ chỉ có su su là rẻ nhất, tiền ăn hai đứa gần hết, với trách nhiệm của một người "anh nuôi", tôi mua su su ăn gần một tuần liền hết xào lại luộc. K sợ hãi tuyên bố chia tay "vĩnh viễn" với món su su thần thánh.

Trước lúc về ở cùng K, tôi có trọ ở trong làng tạo nhựa Trung Văn cùng hai bạn học cùng khóa với tôi. Buổi nào đi học thì thôi, cứ về tới nhà trọ là mùi đốt nhựa khét đặc bao quanh làng không thể thở nổi. Ở xóm trọ bên làng Trung Văn được hai tuần thì tôi mắc bệnh sốt xuất huyết, cả người nổi ban đỏ, sốt trên bốn mươi độ. Tôi gọi điện cho mẹ, chỉ khóc vì nhớ nhà vì tủi thân. Bạn cùng phòng tôi sốt sắng nhờ anh tên Bắc làm cơ khí, trọ ở phòng dưới đưa tôi đi khám ở bệnh viện Xây dựng. Tiền mẹ tôi cho tháng này trong túi tôi vừa hết, trong lúc khó khăn, mỗi người trong xóm cho tôi vay một ít, anh con trai chủ nhà trọ biết chuyện cho tôi tiền để đi truyền nước. Những tình cảm tốt đẹp của mọi người tôi vẫn mãi ghi nhớ trong lòng.

Trời Hà Nội sớm nay vào thu trời heo may, đi giữa lòng phố còn đang im lìm ngái ngủ, dòng người đi lại thưa thớt. Tôi đi lướt qua một hàng xôi xéo thơm nức, người bán người mua đều vội vã. Một tiếng "cốm ơ..." thấy sao mà thân thương, cầm gói cốm xanh non bọc trong lá sen ngan ngát hương Hà Nội tôi lại nao nao nhớ về những người bạn thân thiết khi xưa...

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Đặng Thuỳ Tiên. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Đặng Thùy Tiên