Hà Nội - một chút thu

Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi - Ngày đăng : 15:24, 29/11/2022

Tôi không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, có chăng chỉ là những năm học đại học được là sinh viên Thủ đô. Nhưng tôi yêu Hà Nội, yêu mùa thu Hà Nội qua những bài thơ, bài hát với “Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội/ Những phố dài xao xác hơi may” ( Nguyễn Đình Thi). Cái chớm lạnh, cái xao xác hơi may những ngày đầu thu cứ cuốn tôi vào tình yêu với nơi không phải chôn nhau cắt rốn của mình.
thu(1).jpg
Hà Nội vào thu (ảnh minh hoạ)

Tôi nhớ khi còn là sinh viên đại học Sư phạm Hà Nội vào những ngày đầu thu tôi cùng cô bạn thân thả bước trên con đường Cổ Ngư trong cái nắng vàng ươm như mật. Gió sẽ lay cho lá chơi vơi rải đều trên mặt phố. Con đường lung linh giọt nắng đưa bước chân tôi đến với Hồ Tây. Vẫn còn đó những cánh Sâm Cầm trao mình trên sóng nước gọi về một thuở kinh thành vàng son trong thế rồng bay khao khát. Và không thể bỏ qua được món bánh tôm Hồ Tây mà không chỉ những sinh viên ngoại tỉnh chúng tôi thích. Đó còn là nỗi nhớ, là kỷ niệm của người Hà Nội, dù đang sinh sống hay đã đi xa Hà Nội.

Cứ lang thang qua từng con phố nhỏ của Hà Nội trong những ngày thu rồi cuối cùng vẫn dừng chân nơi Hồ Gươm. Tay khẽ vin nhành liễu rủ đang soi bóng trong con sóng lăn tăn mà như gặp lại bóng người xưa trong trang thơ cố nhân: “Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo/ Nền cũ lâu đài bóng tịch dương” (Bà Huyện Thanh Quan). Hồ Gươm trong tiết thu trong xanh vời vợi. Bóng trời lồng bóng liễu lung linh mà cứ ngỡ thấp thoáng bóng gươm thần của vua Lê vừa gửi lại cụ Rùa sau khi đã hoàn thành nghiệp lớn.

Tôi phải lòng Hà Nội từ đó để bây giờ khi đã ở tuổi đầu pha sương trắng mới trở lại nơi mình cũng từng lang thang mỗi ngày chủ nhật. Đây cũng là lần đầu tiên được hưởng trọn vẹn một thu Hà Nội. Cảm xúc ấy dẫn tôi tìm lại những con đường xưa cũ. Vẫn Hồ Gươm một sớm thu nhè nhẹ hơi may, vẫn mặt hồ lung linh mây trời và những người Hà Nội đang thư thả tập thể dục buổi sáng, đang thong dong đạp xe đạp quanh hồ. Và cả những con người đang hối hả cho một ngày làm việc mới. Đường quanh Hồ Gươm mơ màng trong sáng mùa thu. Bầu không khí như mang vị ngòn ngọt thấm trong từng hơi thở. Bỗng nhiên tôi cũng muốn nhún nhảy theo điệu nhạc tập dân vũ của hội các bà các mẹ trên khuôn viên của hồ. Thu Hà Nội hối hả mà vẫn thanh nhàn thế đó. Nét thanh nhàn của người Hà Nội in trong dáng ngồi của các cụ già đang nhâm nhi chén trà sen buổi sáng, trong cái thư thả lật từng tờ báo đọc tin của bác tài xế taxi khi chờ khách.

Lần này về Hà Nội tôi gặp lại một kỷ niệm đã xa. Đó là cốm làng Vòng. Khi còn là sinh viên nghe mọi người ca ngợi cốm làng Vòng nên tôi và cô bạn thân quyết tâm phải thưởng thức bằng được. Cũng tại nhà thơ Nguyễn Đình Thi đã tả hương cốm hấp dẫn quá “gió thổi mùa thu hương cốm mới” mới như thế nào nhỉ? Thế là đợi cho bằng đến mùa thu để tìm mua cốm làng Vòng. Mà ngon thật. Ăn rồi dư vị còn theo tôi suốt gần nửa thế kỷ qua.

Nhìn gói cốm từ chị bán hàng trao cho tôi hồi hộp mở. Cẩn thận tháo sợi rơm vàng ươm buộc phía ngoài, giở lớp lá sen gói ra. Một mầu xanh mát mắt, một hương thơm thoảng nhẹ qua. Tôi khẽ nhón nhúm cốm thả vào miệng. Dẻo, ngọt thơm hoà quyện. Chị bán hàng dúi vào tay tôi quả chuối tiêu lốm đốm trứng cuốc nói: ăn cốm Vòng phải ăn kèm với chuối mới đúng khẩu vị người Hà thành. Chắc bác mới ăn cốm lần đầu ạ. Tôi cười và thú thật đây là lần thứ hai. Lần đầu ăn khi là sinh viên chỉ để biết thế nào là cốm làng Vòng Hà Nội. Giờ biết thêm một thú vui thưởng thức cốm đất kinh kỳ nữa.

Hà Nội đó. Hà Nội đâu chỉ để nhớ với 36 phố phường 5 cửa ô, với đài nghiên tháp bút, với những danh thắng, những lịch sử vàng son. Hà Nội còn để nhớ với sắc thu vàng lãng đãng giăng giăng trên mặt hồ, với sắc thu vàng rải thảm lá trên những con đường. Nhớ thu Hà Nội là nhớ tới hương trà sen, hương cốm Vòng “thơm trong bàn tay nhỏ”.

Một chút thôi. Một chút thu Hà Nội mà tôi phải lòng cả một phần đời.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Nguyễn Thị Hồng Hạnh. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Nguyễn Thị Hồng Hạnh