Vị ngọt ngào trong buổi chiều đông
Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi - Ngày đăng : 09:24, 22/11/2022
Hà Nội nơi tôi chỉ là vị khách đến rồi lại đi. Nhưng thời gian ở Hà thành với tôi là những ngày đáng nhớ. Khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi thanh xuân tôi đã gửi lại đất Hà thành nơi ấy có anh – người đã đánh thức trong tôi những xúc cảm khó phai. Tôi yêu Hà Nội bởi nơi ấy có anh.
Ngày ấy, khi tôi tròn mười tám tuổi, tôi tự hào trở thành sinh viên Hà thành phồn hoa. Từ miền quê nghèo lam lũ lên thành phố, tất cả thật lạ lẫm. Từ góc phố nhỏ, từ con đường tới giảng đường hay ghế đá ven hồ rồi vườn cây ngập tràn hương sắc… tất cả đều thật quyến rũ.
Tôi có sở thích hay đi bộ một mình sau mỗi lần tan lớp để vãn cảnh và để tìm một khoảng tĩnh sau những giờ học ồn ào. Tôi nhớ nhất buổi chiều hôm ấy, lúc tan học cũng là lúc trời nhá nhem. Phố phố lên đèn. Nhà lên đèn. Những cơn gió lạnh, cùng với chùm mưa lất phất mang đến cái lạnh tái tê. Tôi dựa mình nơi ghế đá bên hàng cây ven hồ chờ những hạt mưa ngưng lại để về xóm trọ. Buổi chiều mùa đông Hà Nội không khí như trầm buồn hơn nhưng sự xuất hiện của những đôi tình nhân ngả đầu vào nhau xua tan đi giá lạnh. Gánh hàng rong loẹt quẹt trên đường trở về tổ ấm sau một ngày vất vả. Mùi phở nóng thơm phức từ quán phở bốc lên ngun ngút khiến bụng tôi đói cồn cào.
Mưa nặng dần. Hạt mưa thấm vào áo khiến toàn thân tôi run rẩy. Khi tôi tỉnh dậy thấy mình trong căn phòng ấm áp. Anh – chàng trai Hà thành lịch lãm đã đưa tôi về đây ngồi bên cạnh cho đến khi tỉnh hẳn.
Tôi tỉnh dậy thấy anh vui mừng ra mặt. Anh hỏi tôi: Cô bé đỡ chưa, ăn cháo nhé.
Lần đầu tôi được ăn bát cháo nóng hổi mà ngon đến vậy. Cháo cũng chẳng có gì cầu kì, chỉ ít cháo trắng rắc ít hành lá dậy mùi thơm. Anh bón cháo cho tôi nhẹ nhàng nói:
- Cháo chính tay anh nấu, cô bé nhớ ăn hết nhé.
Sau buổi chiều mùa đông ấy cùng bát cháo hành nóng hổi chứa chan tình cảm của anh, tôi và anh trở thành những người bạn thân thiết.
Sau này, những buổi chiều mùa đông với tôi không còn lạnh như trước nữa bởi có bước chân anh sánh bước trên những nẻo đường, có bàn tay anh nắm thật chặt mỗi khi nỗi buồn bủa vây, cô đơn giằng xé. Mỗi lúc bên anh những buổi chiều mùa đông như ấm lại. Hình bóng anh xuất hiện trong những giấc mơ dở dang buổi sớm mai. Những buổi chiều mùa đông thiếu anh con đường trở lên dài dằng dặc.
Tôi nhớ cũng vào một buổi mùa đông, anh hẹn tôi nơi chốn cũ. Tôi đã mơ và chờ đợi về những lời tỏ tình dễ thương. Hồ Tây lặng gió, những cặp tình nhân đang nắm tay nhau dạo bên hồ. Anh từ từ xuất hiện với dáng vẻ đầy lịch lãm . Hôm ấy, anh đã đưa tôi đi thật nhiều nơi, cho tôi ăn tất cả những món tôi thích. Lúc tạm biệt, anh nhìn tôi thật lâu và nói:
- Anh sắp phải đi du học ở một nơi rất xa đây. Cũng chưa biết bao lâu anh sẽ trở về. Anh mong em hạnh phúc và nhớ về anh như một người anh trai em nhé. Anh nhìn tôi thật lâu, rồi đôi chân vô tình quay bước. Tôi đứng như chết lặng nhìn anh xa dần và mất hút. Từ đó những buổi chiều mùa đông với tôi lại trở lên lạnh lẽo, cô đơn…. Trên nẻo đường quen thuộc tôi trở thành lạc lõng. Những kỉ niệm trong tôi về anh như hiện về nguyên vẹn. Tôi nhớ anh… tôi nghĩ về anh ngay cả trong những giấc mơ chẳng tròn. Thời gian dần giúp tôi vơi đi nỗi nhớ và rồi kí ức về anh tôi xếp lại một bên để tiếp tục với những công việc bộn bề.
Bao năm rồi tôi lại quay về Hà Nội như một vị khách về chơi chốn cũ. Mỗi nẻo đường, mỗi góc phố khiến tôi nhớ về anh- chàng trai Hà thành năm ấy. Có thể giờ này, anh đã có một cuộc sống viên mãn và chẳng còn nhớ gì cô bé năm xưa. Nhưng với tôi, anh vẫn là một người thật đặc biệt. Cảm ơn anh đã cho tôi những buổi chiều mùa đông ngọt ngào.
Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Nguyễn Thanh Thuỷ. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.