Những chuyến đi cùng ba

Cuộc thi viết Hà Nội & Tôi - Ngày đăng : 00:00, 03/11/2022

Ba tôi chưa từng ở Hà Nội tới trọn vẹn một ngày, chưa từng ăn một tô phở ở đất Thủ đô, vậy mà chẳng hiểu sao nghĩ về Hà Nội tôi lại nghĩ đến ba và những chuyến đi cùng ba.
hanoi(2).jpg
Ảnh minh hoạ

1. Hà Nội - Tuổi thơ

“Ta còn em một màu xanh thời gian.
Màu xám hư vô.
Chợt nhoè.
Chợt hiện.
Chợt lung linh ngọn nến.
Chợt mong manh,”

(Em ơi Hà Nội phố - Phan Vũ)

Hà Nội- nơi tôi được đưa tới lần đầu khi mới vừa lên 8 tuổi. Đối với một đứa trẻ ở tỉnh lẻ mà nói, được đi một chặng đường 50km là xa thật xa. Đó là món quà mà ba tôi- sau một năm đi làm xa quê, tranh thủ những ngày đầu xuân ít ỏi còn ở nhà, ba đặc biệt chở chị em tôi đi “du lịch”. Chuyến “du lịch” đầu đời của tôi là ở sân bay- nơi mà chúng ta sẽ thấy cái máy bay thực sự chứ không phải chỉ là qua màn hình hay là một vệt sáng xa xôi nào đó thường bay qua khoảng trời nhà tôi mỗi đêm. Tôi tự hào vô cùng, bởi vì ở một vùng quê nhỏ bé, có phải em bé nào cũng được ba đưa đi chơi ở sân bay Hà Nội đâu. Dẫu cho trên chặng đường đi ra sân bay bữa đó mưa to, dẫu cho ngồi ở những hàng ghế giữa sân bay “ở Hà Nội” đó, ba ba con mang bánh, mang kẹo mà mẹ gói theo cho ăn chứ không hề ngồi ở một nhà hàng sang trọng. Ba nói rằng, mong rằng sau này khi chúng tôi lớn lên, chúng tôi có thể ngồi trên máy bay đi khắp mọi nơi. Trong đầu óc non nớt đó của tôi khi đó thấy việc ngồi lên máy bay là một ước mơ tràn đầy ánh sáng và lấp lánh. Tôi còn ao ước rằng lần sau có thể ngồi trên chiếc ghế êm êm ở trong quán cafe sáng ánh đèn và thơm phức ở sân bay nữa. Hà Nội thật gần mà cũng thật xa.

2. Hà Nội- Tuổi trẻ

Ta còn em tiếng trống tan trường.
Màu thanh thiên lẫn trong liễu rủ
Đêm hoa đăng tà áo nhung huyết dụ.
Đất nghìn năm còn mãi dáng kiêu sa.

(Em ơi Hà Nội phố - Phan Vũ)

18 tuổi, ba tôi đưa tôi đi thi đại học, ba đưa em tôi xuống nhập trường ở Hà Nội. Ba chẳng rành Hà Nội nhưng có lẽ hai địa chỉ mà ba rành nhất chính là địa chỉ trường đại học của tôi và trường cấp III của em trai. Ba gửi Hà Nội hai người con của mình, nhờ Hà Nội “chăm sóc” giùm tụi nhỏ. Bữa ấy, làm xong thủ tục, ba ngồi ở ghế đá trong khuôn viên ký túc xá Mễ Trì, lụi hụi mang bữa trưa ra- chính là gói xôi và thịt rang mẹ chuẩn bị sẵn ở nhà mang theo. Nghe nói phở Hà Nội ngon, mà ba còn chưa từng thử.

Tháng 12, năm đầu tôi học đại học, tôi nhận được một giải thưởng nho nhỏ. Tôi hào hứng gọi cho ba, mời ba xuống Hà Nội nhận giải thưởng cùng. Đó cũng là lần đầu tiên ba tới một khách sạn đẹp và sang. Sáng sớm ngày nhận giải, ba chạy xe sớm thiệt sớm, ba chọn bộ quần áo đẹp nhất. Ba còn đeo cả ca-ra-vát, với giọng kể hồ hởi rằng: “Ba nghe tin dự ở khách sạn nên phải lịch sự nên ba sang nhà bác hàng xóm mượn cái ca-ra-vat đeo vào. Mình có phải là người đi công tác đâu mà sắm sửa nhiều”. Trái tim tuổi 18 run run chợt nhận ra ba chẳng có một chiếc ca-ra-vát nào cả. Tôi tự hứa rằng nhất định sau này, khi đi làm có tiền, tôi sẽ mua cho ba cả bộ vest với chiếc ca-ra-vát thật đẹp thì thôi. Tôi còn mong mình có thể có nhiều thành tựu nữa, đơn thuần là để ba có thêm nhiều những chuyến đi xuống Hà Nội cùng tôi.

3. Hà Nội- Trưởng thành

“Ta còn em ngọn gió Nghi Tàm
Thoáng mùi sen nở muộn.
.....

Người dẫu ra đi vạn dặm dài.
Gió ngọn vẫn vương hương phố cũ…”

(Em ơi Hà Nội phố - Phan Vũ)

Những tháng ngày tuổi trẻ trên giảng đường Văn khoa và giấc mơ lập nghiệp ở Hà Nội cứ như ngọn lửa âm ỉ thôi thúc ở trong lòng. Tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng mình có thể xa Hà Nội, Hà Nội mến, Hà Nội thương nhiều như thế cơ mà. Tôi rời Hà Nội vào một ngày tháng năm rực nắng, ban đầu chỉ nghĩ rằng tạm xa thành phố một vài tháng thôi, vậy mà thành xa hẳn. Chọn xa Hà Nội rồi, nghĩ là cũng sớm quen thôi, vậy mà đến tận mấy năm sau này, tôi vẫn còn tha thiết nhớ một ngày mùa thu nào đó được ba chở xuống trường. Trong những giấc mơ chập chờn tuổi trẻ, tôi vẫn luôn đinh ninh rằng mình sẽ về Hà Nội sớm thôi.

Hà Nội trong tôi vẫn mãi là chiếc máy bay thật to và cái sân bay khổng lồ. Những chuyến đi sau này của tôi ra sân bay đều có hình dáng của ba. Ba đón tôi vào những ngày giáp tết, ba đưa tôi những chuyến công tác vội vàng buổi sáng sớm, ba đón tôi trong những chuyến bay chớp nhoáng tôi xong việc ở đâu đó rồi tiện thể ghé về thăm nhà. Chỉ có một lần duy nhất ba chẳng đón tôi, đó là khi nhà tôi có tin buồn. Mẹ tôi đột ngột ra đi vào một ngày tháng 10 mưa gió. Tôi hạ cánh ở sân bay Hà Nội, lòng như chết lặng, ôm bức ảnh của mẹ mà lòng tê tái. Sau cánh của sân bay, bữa ấy không có ba đứng đợi, cũng sẽ chẳng còn những bữa ăn gia đình ấm cúng có bàn tay của mẹ nữa. Cảm xúc như vỡ òa. Hà Nội đã chứng kiến biết bao thăng trầm của cuộc đời tôi.

................

Chặng đường đầu tiên, chặng đường của tuổi trẻ, những chặng đường hối hả của dòng đời, Hà Nội cùng ba vẫn luôn âm thầm ở bên tôi.

Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Hà Nội và tôi" của tác giả Tuệ Mai. Thông tin về cuộc thi xem tại đây.

Tuệ Mai