Ngôn ngữ của đường cây

Tản văn - Ngày đăng : 09:04, 05/06/2022

Khoảnh khắc cuối xuân đầu hạ dâng tặng cuộc sống hình ảnh thật đẹp. Rõ nhất là những phố cây trên con đường ra ngoại thành đong đầy chất thơ, chất nhạc. Vẻ đẹp ấy xui khiến những bàn chân lên đường. Đi để chớp lấy những khoảnh khắc tuyệt vời đang gieo vào lòng người sự tươi mởn của sắc hoa và diệp lục, ghim vào hồn người thanh âm trong trẻo của phố cây, đường cây và tiếng thì thào của tán lá.
Ngôn ngữ của đường cây
Minh họa: Nguyễn Đăng Phú.

Dường như mùa nào Hà Nội cũng đẹp vì có những đường cây, phố cây. Mùa nào cây cối cũng nói với con người nhiều điều về sự hiến dâng, vẻ đẹp bằng ngôn ngữ của tự nhiên. Những ngày tháng cuối xuân, cây cối lạ lắm. Lạ một cách đặc biệt, khiến những con đường đẹp như mơ. Góc thì như một bức tranh siêu thực mà người họa sĩ nhấn nhá sắc màu một cách thuần thục, nhưng cũng có chỗ như bức tranh tả thực mà từng chi tiết đều được chăm sóc rất tỉ mỉ. Sự phô diễn hình thể cây kỳ diệu, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của con người.

Đi ngang qua đường Thanh Niên, những cây phượng vĩ mùa thu đã bắt đầu rụng lá già, phô ra thân và những cái cành thô mộc. Cành cây vắt bên này, chúc bên nọ rồi bất ngờ tạo một đường gấp khúc tưởng như chẳng theo quy luật nào, nhưng lại tạo ấn tượng mạnh cho những con mắt tinh tường và yêu thiên nhiên. Mùa xuân, cây mưng lá non nõn nà để mùa hạ khoe sắc đỏ cam rực rỡ.

Ở Hà Nội, đầu xuân là thời điểm những tán bàng đổi màu đỏ để rụng xuống, đến cuối xuân thì nảy chồi non tơ. Ngước lên cây khi tán bàng đổi màu đỏ, tôi thấy bức tranh đẹp đến diệu kỳ. Như thể ở đó là một bức tranh đã chộp được cảnh ai đó tãi ở trên sân trời một sân than hồng.

Có những người lạ lắm. Dù đi đâu xa nhưng cứ đầu mùa hạ lại trở về Hà Nội để ngắm phố, chụp ảnh hoa trên những con đường. Như thể họ đã hò hẹn với những hàng cây và mỗi năm phải gặp một lần cho thỏa. Và khi đi xa, trên những cung đường lữ thứ, họ luôn nhớ về Hà Nội đầy nhân nghĩa, hào hoa.

Hôm nay, ngước lên những tán cây, tôi đọc được ngôn ngữ của cây, nghe được tiếng thì thầm của lá. Đã có nhiều nghệ sĩ lang thang chụp lấy những khoảnh khắc ấy, vì thế mà cuộc sống này ngập tràn những bức ảnh, bức tranh tuyệt đẹp. Tôi cũng đã chứng kiến một họa sĩ nổi tiếng tập trung hàng giờ để vẽ tranh về sự biến đổi của sắc màu lá cây, với các góc độ khác nhau. Nhưng có lần, chính ông tỏ ra bất lực trước thiên nhiên. Ông nhủ rằng, dù con người có tài hoa, có tưởng tượng giỏi đến đâu cũng không vẽ hay, vẽ đẹp bằng bức tranh thiên nhiên. Thiên nhiên hài hòa hơn chúng ta tưởng. Thiên nhiên tự do và hào phóng hơn bất cứ ai.

Và thiên nhiên Hà thành, với hiện vật là dáng cây trên những con đường, đoạn phố đã chẳng những làm duyên cho phố, tạo nên nhan sắc của thành phố hòa bình, mà còn biểu hiện một thứ ngôn ngữ kỳ diệu. Con người chúng ta cũng sẽ cố gắng đọc thứ ngôn ngữ ấy, bằng những rung cảm sâu sắc của tâm hồn.

Hanoimoicuoituan