Đà Lạt mộng sương thu tình nhân
Truyện - Ngày đăng : 14:07, 19/09/2020
Khó đếm được bao lần lên thành phố sương mù của cao nguyên ngàn hoa này, nhưng sao chỉ 40 giờ dừng lại trong một chuyến công tác đột xuất vào đúng những ngày thu đang chạm vào gió vào nắng vào hoa và cả không gian Đà Lạt lại như một cơn say mơ hồ hư ảo, như đang trong một cuộc hẹn tình nhân của ký ức của hoài niệm ngày đã xa.
Hình như không có gì khác lắm, vẫn là Đà Lạt ngàn hoa khoe hương sắc như trăm năm nay, vẫn con dốc phố nghiêng nghiêng đợi chờ những bước chân ai, vẫn những hàng rào dây leo lá xanh ngọc bích đón ban mai long lanh nắng hoàng ngọc, vẫn những đồi thông ngút ngàn trong điệu luân vũ quyến rũ ma mị của gió, vẫn cái trầm mặc trong khoảnh khắc chiều rơi xuống núi Lang Biang, sương đậu khẽ khàng xuống mặt hồ Xuân Hương phẳng lặng, tiếng chuông nhà thờ thong thả nhịp thời gian… mà sao bỗng thấy tim lỗi nhịp như cuộc hẹn tình nhân đang đến gần.
Phải chăng thu Đà Lạt có chút dịu dàng với những tia nắng len lỏi qua sương mờ trải sợi tơ vàng xuống hàng cây phố núi… Phải chăng thu Đà Lạt gió man mác mát ngọt như viên kem chỉ đủ để rặng thông xanh vi vu khúc nhạc gợi nhớ gợi thương… Phải chăng thu Đà Lạt đã biến mặt hồ thành bức toan để vẽ lên kiệt tác thiên nhiên có mây trời xanh thăm thẳm in dáng cây thế núi trong ánh sáng pha lê lóng lánh sau cơn mưa chợt ào đến rồi chợt ngưng… Phải chăng một chút nắng mật rải khắp mái phố núi đồi, một chút sương bồng bềnh lưng chừng dốc, một chút gió mơn man như ve vuốt lên mắt lên môi, một chút hương cỏ nồng ấm sau cơn mưa, một chút sắc vàng mimosa bên bờ rào ngôi biệt thự cổ, một chút heo may làm cho xao xuyến bâng khuâng nhớ đôi bàn tay mềm ấm ngày xưa ấy.
Đà Lạt khiến người ta muốn có… đôi
Thanh xuân mỗi người hình như đều thu gọn trong một ngăn ký ức những kỷ niệm riêng thầm. Với tình nhân là một đoạn ký ức đẹp đẽ, trong sáng, nguyên sơ, mỗi lần mở ra lại như một ngày hôm qua vừa đến…Và những quán cà phê Đà Lạt là chứng nhân của mối tình thơ trong veo mà bao năm đã qua, chưa khi nào thôi hết nhớ. Tình nhân ơi, chắc còn nhớ lắm, một cà phê Tùng, đã hơn nửa thế kỷ vẫn nguyên bản như ngày đầu tiên mà lãng tử họ Trịnh tìm đến để phiêu lãng trong những nốt nhạc cho tình nhân mà có lẽ trăm năm sau người đời vẫn hát cho tình nhân của mình; rồi cà phê Cung tơ chiều đầy ma mị, nằm heo hút trên một triền đồi, bốn bên thông reo… hay cà phê Cổ - một quán cà phê như Đà Lạt trăm năm trước, với không gian ốp toàn gỗ thông thơm và treo trên tường, đặt trên các kệ là những vật dụng từ thế kỷ 19 - 20 của người Đà Lạt… Và còn bao quán cà phê khác với những cái tên chỉ có thể nhớ mà khó có thể quên, mỗi nơi đều gắn với một kỷ niệm trong ngăn ký ức tình nhân.
Có chạm vào thu Đà Lạt, mới cảm hết cái đẹp khúc “Diễm xưa” của họ Trịnh: “Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ…”. Hình như chỉ có khi thu sang, mới nhận thấy những thơ những mộng những trầm mặc uy nghi của các ngôi biệt thự cổ xưa. Ở Đà Lạt, hầu như mỗi biệt thự đều tọa lạc trên một ngọn đồi cỏ mượt trải dài, ẩn mình trong khu vườn đủ các loại hoa và cây. Mỗi biệt thự đều mang đậm dấu tích thời gian, bao thăng trầm của lịch sử, bao hoài niệm về người Đà Lạt trăm năm trước.
Tình nhân ơi, có nhớ những ngày trên chiếc xe máy, mình cùng lượn phố ngắm những biệt thự cổ trong một niềm hân hoan, như là đang đi xem ngôi nhà tương lai của đôi mình. Ừ, chúng mình có cùng sở thích, thích cái gì cũ cũ xưa xưa, thích những gì độc đáo, riêng biệt… Mỗi ngôi biệt thự như là một tác phẩm kiến trúc đặc biệt mang màu sắc riêng, dấu ấn riêng, và đặc biệt đều đậm chất thơ, chất nhạc, chất họa trong từng đường nét, từng cảnh sắc tạo nên sự hòa quyện giữa vẻ đẹp sang trọng của kiến trúc Tây và nét hoang dã của thiên nhiên cao nguyên.
40 giờ ở Đà Lạt, cũng đủ cho tôi có hai hoàng hôn để thả tâm hồn trong mộng sương thu. Không gian của Đà Lạt thu luôn làm con người như chòng chành cảm giác mơ màng, bất chợt gì cũng như là gợi miền ký ức thức giấc, và hoàng hôn Đà Lạt thu càng đặc biệt hơn, như muốn rơi chìm vào một khoảng khắc, mà thời gian dường như rất chậm, rất nhẹ và rất phiêu ảo.
Như một sự hồi sinh ký ức, tôi đang nắm tay tình nhân đi trong một chiều tím trên sân ga cổ, giữa những hàng đường ray đan chéo nhau, hai bên đầy cỏ may như níu chân chậm lại. Tôi nhớ, khi chúng tôi nhìn nhau, mắt tình nhân cũng tím sắc hoàng hôn, một nỗi buồn len lỏi, tôi sẽ nắm tay em đến khi nào, có là mãi mãi hay chỉ lát đây thôi, mắt hoàng hôn trong chiều sương thu sẽ là ký ức?
Tình nhân đã xa, nhưng mỗi lần chạm vào thu Đà Lạt, là những ký ức đẹp, là nỗi nhớ, là da diết, là khắc khoải, là chờ mong, là hoài niệm… Có lẽ từ ngày ấy, Đà Lạt là mộng sương thu tình nhân.