Suman Pokhrel (Nepal)
Thơ - Ngày đăng : 17:09, 26/09/2020
Sinh ngày 21 tháng 9 năm 1967 tại Nepal, Suman Pokhrel là nhà thơ, nhà viết kịch, dịch giả và nghệ sĩ. Ông là nhà thơ duy nhất của Nepal đã hai lần nhận được Giải thưởng Văn học SAARC, vào năm 2013 và 2015 cho các tác phẩm thơ và những đóng góp của ông cho thơ ca và nghệ thuật nói chung ở khu vực Nam Á.
Đền Taj Mahal và tình yêu của tôi
Đó những năm tháng huy hoàng
Tôi đã bước đi,
với trái tim rồ dại vì yêu
Lòng tôi hân hoan rực lửa
và tôi ẩn náu dưới bóng mát tình yêu
Tôi đắm chìm trong mê muội
và ẩm ướt này
Tôi muốn vắt cho khô
cả mối tình trong đó
Chỉ còn trái tim tôi
tấm toan đã họa
bức tranh tình yêu không thể xóa
Tôi đứng đây hôm nay
đền Taj Mahal trước mặt
thấy đá mỉm cười
ánh mặt trời mới chạm
cảm nhận cơn gió
giận cuồng điên
khi lướt qua
đỉnh cao tình yêu nơi đây.
Nghe tiếng nhạc, tôi tỉnh thức
đôi mắt mơ màng, du khách lòng lắng lại
Tôi say
Khi dòng cảm xúc riêng hóa rượu.
Tôi quên bản thân mình,
quên thế giới và quên đi tất cả.
Tôi chẳng rõ được nữa rồi
cho dù tôi đang nghĩ về Shah Jahan,
về Mumtaz* hoặc về chính mình.
sững sờ, hoang mang như vỡ mộng,
với một trái tim đang mở rộng.
Shah Jahan - người đã chứng minh
một hoàng đế có thể thấp hơn một người tình,
để ngôi mộ nàng hóa ngôi đền lộng lẫy
người đã trao người mình yêu ngôi vị Chúa trời
và tình yêu hóa một lời cầu nguyện.
Nhưng có đấy sự khác biệt giữa hai ta
Có tất cả, nhà vua là tất cả
giàu có như ông, giá mà tôi đã thế
sẽ chẳng đợi sau khi người yêu dấu lìa đời
mới dựng Taj Mahal, tôn vinh nàng mãi mãi.
(*Mumtāz Mahal là tên thường gọi của hoàng hậu Arjumand Banu Begum,
vợ hoàng đế Shah Jahan của đế quốc Mogul - Ấn Độ)
Màu của chân trời
Sáng ngự trên đỉnh cao
tối ẩn vào lòng đất
vô tình, tôi dõi theo,
làn sáng tràn mi mắt
rải màu sắc nơi nơi
tới khi chạm chân trời.
Tôi cứ mãi nghĩ suy
đỏ thẫm này là gì,
phải chăng màu của trái tim
đôi tình nhân chia cắt
ném vào những con đường trái ngược
phải chăng ánh sáng đỏ của tâm trí
gặp nhau
sau những khoảnh khắc tăm tối chia ly?
Nhuốm nửa đời tôi trong sắc màu thẫm đỏ
Dòng ánh sáng đó
Chảy qua cánh cửa nhỏ
thắp lên ngày mới
Để rồi cánh cổng tre tới
sẽ đóng lại,
thổi tắt đi một ngày,
nhưng nửa đời rồi tôi vẫn không thể hiểu
liệu trái đất và bầu trời này
có chia tay
vào buổi tối
có gặp lại nhau
vào buổi sáng
hay chia tay buổi sáng
và gặp nhau buổi tối!