Mùa bão năm xưa
Truyện - Ngày đăng : 16:38, 05/11/2020
Nửa đêm lên facebook, thấy những hình ảnh bão đổ bộ miền Trung, tôi lại thao thức không ngủ được. Ký ức về những cơn bão quê xưa chợt ùa về.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Nam Định - một tỉnh có biển nên tuổi thơ tôi cũng biết mùi bão. Những năm đầu thập kỷ 80 của thế kỷ trước, nhà tôi sống trong một khu tập thể xây sau giải phóng, tường 20, mái ngói.
Bão với tôi là những đêm gió giật đùng đùng trên mái ngói, gió thốc hú hét cuồng nộ ngoài đầu hồi, mưa quất ràn rạt trên các tàu lá ngoài vườn...
Nhưng trong căn nhà ấy, dưới ánh đèn dầu le lói vàng vọt, chị em tôi co ro quấn tấm chăn mỏng ngủ say sưa. Trong giấc ngủ có tiếng rì rầm cha mẹ tôi nói chuyện với nhau, chia sẻ âu lo, tiếng loẹt quẹt 2 người dậy tìm thau chậu hứng mưa giột, tiếng sột soạt bố tôi chăng tấm nilon to che chắn những đỉnh màn tránh mưa dột ướt đàn con...
Cứ bão to là hôm sau chúng tôi phải nghỉ học. Nếu bão đổ vào ban ngày, cả nhà tôi cùng ở nhà đông đủ. Thường bố tôi chỉ ở nhà vào ngày bão to hoặc khi ông mệt chứ bố đi quanh năm, từ sáng đến tối mịt, thậm chí đêm 30 cũng đi đến gần giao thừa mới về.
Những buổi sáng trở dậy sau một đêm cơn bão quét qua, mở cửa bước ra ngoài cảm giác kinh ngạc với sức tàn phá của cơn bão: cây đổ ngổn ngang, gạch ngói vung vãi khắp nơi... Trong khi người lớn tất tưởi dọn dẹp vệ sinh xóm ngõ, lợp lại mái ngói bị tốc thì lũ trẻ chúng tôi xăng xái đi từ đầu xóm đến cuối xóm kiểm đếm xem cây cối của từng nhà trong xóm xem cây nào còn, cây nào đã bị quật gãy, rồi cả các bức tường, từng tấm cánh cửa sổ... nhà nào còn nguyên nhà nào bị giật tung.
Với tôi, mỗi cây xanh trong xóm đều có linh hồn, đều là những người bạn gắn bó. Cây đu đủ của mẹ cho chúng tôi biết thế nào là lúc lỉu quả. Tiếc thay đêm qua bão đã không tha, bão giật tung gốc quật đổ cây, những quả đu đủ xanh non choẹt ứa mủ nằm vương vãi khắp vườn. Mẹ tôi xót xa nhặt trái xanh về gọt xào mỡ. Phần thân non bố bảo mẹ chặt về muối xổi vì bố thích ăn những món linh tinh như thế.
Cây xoan gầy guộc trước cửa nhà chú Kỳ te tua sau đêm bão nhưng vẫn đứng yên, bão chỉ bẻ gãy của nó vài cành nhỏ. Cây xoan này cho tôi nhiều cảm xúc! Cuối xuân cây ra hoa, hoa xoan tím bời bời mùi hăng hăng dụ muỗi. Cứ chạng vạng tối là muỗi bay từng đàn như trấu quanh các chùm hoa, tôi ngồi thẩn thơ ngắm muỗi bay, dài cổ ngóng bố về để cho ngôi nhà bừng sáng ánh đèn Hoa Kỳ mặc kệ tiếng ông nội tôi la rầy chuyện dọn cơm hay nấu cám lợn.
Mùa hè cây xanh um những vòm lá mỏng. Trên các vòm lá ấy là thế giới trú ngụ của con bọ ngựa. Tôi thèm bắt bọ ngựa chơi lắm vì tôi rất thích cái vẻ nghênh nghênh kiêu hãnh của chúng. Nhưng tôi sợ mình nghịch ngợm vày vò nó sẽ mệt và chết như bao con côn trùng khác, nên chủ yếu tôi chỉ ngồi dưới gốc cây mà ngắm.
Mùa đông cây xoan rụng lá. Từ khung cửa sổ nhà tôi những ngày đông giá chỉ thấy những cành khẳng khiu, lay lắt trên đó là chùm quả xoan chín khô đét ngả màu nâu nhạt... tất cả in lên nền trời u ám tạo thành bức tranh màu xám ảm đạm.
Tôi nhớ khóm hồng của nhà bác Đốc, bụi hoa nhài nhà ông Thi là những nhà có con gái lớn nên ưa trồng mấy cây yểu điệu trước cửa. Sau đêm bão bụi hoa thường bị quật tả tơi không còn nổi 1 cánh hoa nhưng khóm lá vẫn xanh mướt, ướt sũng nước mưa.
Và mỗi trận bão như thế xóm tôi mất 1 tuần, nửa tháng để cảnh vật quen thuộc trở lại. Cuộc sống cứ đơn giản là thế, năm nào cũng có bão giông đi qua những mái nhà xóm tôi.
Nó khiến cuộc sống xáo trộn đôi chút nhưng nhờ có những ngày giông bão, tôi đã hiểu, đã biết trân quý sự bình yên trong ngôi nhà thân yêu trong đời tôi. Càng biết ơn người cha vĩ đại và vững chãi, người mẹ tảo tần mà đôn hậu đã vun giữ cho chị em chúng tôi ký ức về tuổi thơ êm đềm hạnh phúc làm hành trang vào đời.