Tản văn

Bài thánh ca đó còn nhớ không em?

Hồ Huy 22/12/2023 09:45

Đêm đã phủ lên thế gian thứ bóng tối bất tận vô minh. Màu sắc, thanh âm, hình hài của vạn vật vẫn cựa quậy sinh sôi trong những đôi mắt tâm hồn. Chỉ có tâm hồn mới làm cho biết bao thứ ẩn dật trong bóng tối vô minh kia tồn tại và thao thức. Cũng như đêm đang đẩy xuống đời ta thứ thanh âm của Chúa. Những hồi chuông xứ đạo vẫn bay lên trên bầu trời ngan ngát hương hoa. Ở nơi đó em còn nhớ không em, dẫu chỉ là một thánh ca buồn?

Đêm đang cúi đầu, đêm đang rên xiết, hay đêm chỉ đang âm thầm níu những giọt thời gian, những giọt thời gian ngưng trên tay Chúa? Tiếng chuông một đời hay tiếng chuông muôn đời vẫn thế, là mê man trên những phiến ngà, là nụ hôn trên những môi hoa, hay chỉ là một thứ khắc khoải trong lòng của những con chiên nơi Chúa? Đêm chưa quên…

Đêm chưa quên, đêm nào quên những đêm ánh đèn lung linh chân Chúa. Noel như những dòng sông ánh sáng về nguyện trên bầu trời Hà Nội. Hà Nội mùa noel cũng tự bao giờ mà đẹp tự bao giờ. Người ta đi bên nhau, người ta cười với nhau, người ta tình với nhau và mong ước gửi những niềm yêu thương vĩnh cửu…

Hình như mỗi mùa Noel, cái lạnh thấu vào xương giữa trời đêm Hà Nội chỉ làm cho con người ta càng gần với nhau, càng tử tế với nhau và trên hết thảy là yêu thương nhau. Yêu thương như Chúa từng yêu thương con người…

Tôi đã đi bên em bao mùa Noel, tôi đã đi bên An bao mùa có Chúa, tôi đã nghe cùng em bao câu kinh giữa bầu trời đêm thắp lửa, hay là lửa đang thắp trong lòng bài thánh ca yêu thương? Bài thánh ca yêu thương như tiếng chuông ngoài kia đang bay lên trên cao…

Có lẽ đó là mùa Noel cuối cùng chúng tôi bước bên nhau. Khi những bài thánh ca vang lên từ phía giáo đường thì An chừng như đã yếu lắm, sau một đêm hoa lạ nở vài dấu thơm. Sau đợt chúng tôi trở về từ Tây Bắc, trở về từ những nụ hoa pằng tớ dày, trở về từ những bức tranh còn đang dang dở.

z4997501808524_d87466abbbd02934b2efdcb0c0606428(2).jpg

Phố Nhà thờ, phố của những đôi tình nhân đang hân hoan bên Chúa, phố của xưa cũ, phố của hẹn hò, phố của những đôi bàn tay nắm chặt những đôi bàn tay. Phố nhìn phố, đèn nhìn đèn, yêu thương bám riết yêu thương. Và tôi nhìn An, thành phố choàng lên đôi vai em bài thánh ca giáo đường…

Đêm ấy sương đêm, loài sương trắng bay trên bầu trời đêm ngoài kia như loan tin một mùa Noel rét mướt. Những mái đầu chụm vào nhau trên phố khuya, những vỉa than đỏ hồng nướng những bắp ngô rực hồng đâu đó ấm những phố khuya còn đôi bàn tay. Những đôi bàn tay thủa ấy, những đôi bàn tay thủa ấy? Tôi đang tự hỏi mình những đôi bàn tay có còn trong những đôi bàn tay? Thời gian như một tiếng thở dài nơi Chúa. Này Chúa, câu kinh nguyện năm xưa nay đâu?

Này Chúa, câu kinh nguyện năm xưa nay đâu? Tôi ngước lên bầu trời đêm đang cách Hà Nội hàng ngàn ki lô mét, đang cách Hà Nội những năm dài lòng tôi còn hát: Bài thánh ca đó còn nhớ không em?

Hẳn là giờ ở một nơi nào đó cũng trong vòng tay Chúa, An đang mỉm cười nhìn tôi. Tôi vẫn luôn cho rằng như thế. Giống như ngày xưa tôi từng choàng lên vai em 1 nụ cười.

Đời người thật lạ, có những nụ cười có thể đi theo bạn suốt cuộc đời, có những câu nói có thể đi theo bạn suốt cuộc đời, có những hình hài có thể ám ảnh bạn suốt một đời. Nhưng… lại là nhưng, bạn không thể nắm giữ nó suốt cuộc đời. Và đó dường như là bất hạnh lớn nhất của con người… bất hạnh của chính bạn!

Năm ấy, sau dịp Noel ít hôm, tôi nhận được tin An đã về nước Chúa. Tôi chỉ biết lặng đi níu tay mình vào mùa đông tàn tạ: Lạy Cha chúng con ở trên trời, xin cho danh Cha được nên thánh. Xin Nước Cha được đến, ý Cha được thực hiện ở dưới đất cũng như trên trời…

Một hôm tôi mở đọc Kinh Thánh: “Hỡi các tầng trời cùng những ai ở đó, hãy vui mừng đi! Trên trời được bình an và hợp nhất trọn vẹn vì tất cả các thiên sứ ở đó đều làm theo ý Đức Chúa Trời.”

Lạy Chúa, tôi làm sao biết An đang ở đâu, tôi làm sao biết An đang hạnh phúc hay khổ đau? Hay chỉ An đang biết tôi đang hạnh phúc rồi mỉm cười như từng có một đêm Noel bóng biển trăng treo? Này An, bài thánh ca đó còn nhớ không em?

Tôi ngước mắt lên nhìn thành phố. Thành phố đang ngủ, những bóng trăng của quá khứ đang ngủ, thứ ánh sáng của vĩnh hằng nhìn tôi thao thức. Một vài câu kinh nguyện le lói trong đầu, một vài câu thánh ca còn vọng hang sâu. Lời chúa, lời An, đời tôi… tất cả như những câu thánh ca chắp vá. Tôi miên man hát, tôi miên man nhớ, tôi miên man mỉm cười, những nụ cười buồn như bóng trăng hoen.

Ở nơi đâu lời Chúa như chìm sâu, tôi vươn vai bám vào những hình hài trầm tích. Ở nơi đâu lời em như chìm sâu, tôi vươn vai bám vào hoang tàn và phế tích. Đêm đã là đêm từ những đêm có Chúa, đêm đã là đêm từ những đêm vắng Chúa và đêm đã là đêm giữa vòm trời này tôi vắng em. Thế giới vắng nhau, con người vắng nhau, tình nhân vắng nhau, âu đã là một lẽ thường mà ta vắng nhau.

Bài hát cũ, câu nguyện cũ, lời yêu thương cũ, năm tháng hẹn hò cũ, chúng ta dường như sinh ra giữa cuộc đời này để hát cho nhau nghe, đó là sứ mệnh đẹp nhất của mỗi một con người dù bài hát có yêu thương hay khổ đau. Này em, bài thánh ca đó còn nhớ không em?./.

Hồ Huy