Tản văn

Những ngày chớm đông

Tản văn của Phương Hà 17/12/2023 07:53

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ thật sâu, tôi vẫn cố cuộn tròn trong chăn nghe tiếng gió ù ù ngoài cửa sổ. Mím chặt đôi bờ môi khô, hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái lạnh đang luồn sâu vào lồng ngực. Mùa đông đến thật rồi.

ha-noi-chom-dong.jpg

Bông hoa sữa cuối cùng đã không còn tỏa hương nữa. Thong dong ngoài phố, cố gắng hít hà cũng không tìm thấy được cái nồng nàn quen thuộc của nàng thu. Buổi sáng, thỉnh thoảng sương rất dày, đến trưa nắng lại vàng đượm. Trời hiu hiu gió thổi, nắng tươi nhưng không gắt, những tán lá nửa vàng nửa xanh, bóng bẩy, đung đưa như đang tận hưởng món quà của thiên nhiên.

Những ngày nắng đẹp giao mùa làm lòng người phơi phới tươi vui. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy như tiếng chuông khẽ ngân vang trong lòng. Cuối thu chớm đông, trời mới thật là thu!

Ấy vậy mà cũng lúc giao mùa này lại có vài hôm trời oi hơn hẳn, khiến người ta có cảm giác như mùa hè đương trở lại. Để rồi khi đang xì xụp húp bát canh sấu thanh mát, chua dìu dịu, chợt nghe trên tivi báo tin không khí lạnh sắp về. Quãng này, nếu trời trở lạnh thì chắc chắn sẽ lạnh hẳn. Và chỉ còn những ngày nắng hanh tưởng như mùa thu thoảng qua.

Những ngày giao mùa, con người ta cũng tất bật hơn, bao nhiêu việc phải làm trước khi mùa đông tới. Nào là giặt lại chăn ga, mấy cái áo khoác dày sụ cũng được mang ra giặt tinh tươm rồi mới mặc lại. Mỗi cái áo, chiếc khăn là một câu chuyện cũ, những kỷ niệm vụn vặt bỗng đâu ùa về.

Ngồi ngẩn ngơ một lúc tôi lại nhớ cái áo len xinh xẻo này là quà tặng của cô bạn thân thời đại học. Năm ngoái, khi bạn quyết định sang nước ngoài định cư đã mua tặng tôi chiếc áo này. Cô ấy biết tôi thích chiếc áo đó lắm, nhưng cứ chần chừ mãi không dám mua trong những ngày tháng khó khăn vì công việc không được như ý.

Tôi cũng mua tặng bạn một chiếc khăn. Bạn vốn không thích quàng khăn, luôn chê khăn áo rườm rà thật vướng víu, đi đâu chỉ cần mặc một chiếc áo khoác cao cổ, kéo cao cổ áo lên cũng đủ ấm rồi. Tôi nói, sang bên đó sẽ lạnh lắm, mùa đông tuyết rơi trắng trời, phải quàng khăn mới đủ ấm. Cô bạn chẳng nói gì nữa, cụp mắt xuống rồi gật đầu. Trong tâm trí chúng tôi lúc đó đều nghĩ về mùa đông xứ lạ, và cứ thế lòng buồn hoang hoải.

Những ngày sắp chuyển mùa, con người ta lại ngổn ngang với những dự định còn dang dở. Ngày còn nhỏ, cứ mỗi khi đông sang, bà tôi lại lo lắng xem đậu đỗ phơi như thế đã khô chưa, cho vào phi thóc đến mùa sau liệu có bị sợ mốc… Ngắm những hạt đỗ đen bóng, hạt lạc hồng hồng, xinh xinh dưới nắng thu thật đẹp.

Bao năm ở phố, những nỗi lo ấy chỉ còn trong ký ức. Trước khi đông tới, tôi thường lên kế hoạch gặp gỡ vài người bạn cũ. Sợ rằng khi trời trở rét, ai cũng ngại ra ngoài nên chẳng gặp được nhau. Trời trở rét cũng là lúc trôi chảy về những ngày cuối năm, công việc sẽ bận bịu hơn bởi năm cùng tháng tận. Chẳng mấy chốc mà Tết lại đến, ai cũng sợ sẽ chẳng còn kịp cho một cuộc hẹn hò, thôi thì chớm đông trời đẹp, gặp nhau hàn huyên dăm ba câu chuyện cho lòng bớt bồn chồn.

Thu đi, đông tới luôn khiến cong người ta háo hức mong chờ, bởi mọi thứ đều đổi thay chỉ trong một cái chớp mắt. Chiều chiều, trên trời kéo tới những đám mây xám bạc, nắng biến đâu mất, thay vào đó là cái không khí ảm đạm thường thấy khi trời sắp đổ chuyển mưa.

Đợi mãi, cuối cùng cùng cơn mưa gọi rét cùng tới. Gió từ đâu cứ thế thổi ù ù qua tai. Cành lá lắc lư nghiêng ngả. Tôi vội mặc thêm chiếc áo len, chậm rãi đưa mắt nhìn xuống đường, nhìn dòng người hối hả. Lạnh thế này ai cũng muốn về nhà thật mau, ăn một bát cơm nóng, trò chuyện với người thân về ngày đầu tiên của mùa đông. Rồi trong những ký ức cỏn con về năm xưa tháng cũ, người ta cố nhớ xem năm ngoái, năm kia giờ này đã lạnh chưa.

Sáng sớm, thay vì uống vội một cốc nước lạnh, người ta lại bớt dăm ba phút rót thêm chút nước nóng vào cốc. Được cầm trong tay cái cốc sứ âm ấm cũng là một cái thú của mùa đông.

Tôi thích mở rộng cửa ban công, đứng ngoài đó hít hà gió trời, ngắm mọi người thư thả tản bộ trong công viên gần nhà, thế nhưng khi đông đến thì khác. Trời lạnh hẳn, gió cứ thế quất từng đợt giá buốt vào mặt. Tôi đành nhìn cảnh sắc bên ngoài qua ô kính hơi mờ.

Ngoài công viên, trẻ con đã diện áo len, áo dạ đủ màu, nhìn chúng như những đốm lửa nhỏ, cứ thế lon ton chạy khắp nơi. Tiếng cười thơ ngây, giòn vang bay trong gió./.

Tản văn của Phương Hà