Đi qua những mùa gió
Tản văn - Ngày đăng : 09:55, 17/11/2020
Những ngày này thời tiết đã bắt đầu dịu nhẹ, nắng thôi không còn oi ả. Cây bàng ở góc phố không biết hữu ý hay vô tình thả trôi từng chiếc lá đỏ nâu xoay nhẹ một khúc dịu dàng chào ngày mới. Bất giác nhận ra cái lạnh se của ngày gió sang mùa, lòng nhớ về những mùa gió quê nhà da diết.
Những ngày chuyển mùa, mẹ chắt chiu lọ chanh đào, dặn ta uống để tránh cảm cúm khi trời đã bắt đầu se lạnh. Mẹ quấn thêm chiếc khăn bước ra đồng, gió mênh mông thổi luồn vào những sợi tóc mong manh. Trên vầng trán ấy những nếp nhăn đã dày lên thêm năm tháng, những nốt chai ở tay cũng hằn lên vì những cặm cụi ruộng vườn cho đứa con gái được đủ đầy đi học. Thỉnh thoảng trong những lần về nhà, ta cũng vác cuốc ra đồng cùng mẹ. Cái nắng chói chang khiến đứa con gái bao lần quệt mồ hôi nhưng nhìn sang mẹ vẫn cười hiền, cặm cụi với công việc đồng áng. Mẹ kể lúc lấy ba cũng vào một mùa gió nao lòng. Đoàn rước dâu đi ngang con đê gió ùa vào se sắt, từng sợi cỏ may bám vào váy mẹ, còn tay mẹ thì để trong tay ba an yên, bình dị. Chợt thấy thắt lòng, thương sao những mùa gió đã đi ngang cuộc đời mẹ!
Mùa này trời trở lạnh, bệnh nhức của ba lại có cơ hội hoành hành. Ngồi xoa chân cho ba dưới hiên nhà, ba nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mượt mềm của đứa con gái. Gió ngoài kia dường như đang tung tăng cùng nắng trên những vạt đồng. Ba yêu con gái không bằng những câu nói ngọt ngào mà bằng những hi sinh lặng thầm, những hành động thiết thực. Như cái hôm xách đồ cho đứa con gái lần đầu rời gia đình lên phố học đại học. Nhìn qua kiếng hậu xe vẫn thấy ba đứng đó, dõi theo khi chiếc xe đã lăn bánh xa dần. Như cái hôm con gái trở về thăm nhà, ba chạy thật kĩ trên con đường làng sình lầy sợ bùn sẽ văng lên chiếc áo trắng tinh khôi. Ba có thói quen hay dậy sớm nấu nước trà. Hôm con gái về lặng lẽ xuống nhóm bếp cùng ba, bắc lên nồi khoai mì luộc. Mẹ cũng dậy rồi cả nhà cùng ngồi bên nhau dưới ánh lửa bập bùng. Ba nhấm ngụm trà bàn với mẹ chuyện gieo trồng cho mùa vụ mới, con gái ngã vào lưng mẹ nghe gió ngoài hiên thổi xạc xào.
Nhớ ngôi nhà bình yên qua bao mùa mưa nắng. Mùa này giàn đậu rồng ba trồng chắc đã ra trái. Ngày còn ở nhà cứ sáng sớm là xách rổ ra trước sân hái những trái đậu rồng non, xanh mướt. Mẹ khéo tay kho món cá kho khô tiêu, thịt cá vừa thơm, thấm gia vị mà màu cánh gián lại đẹp mắt vô cùng. Bữa cơm thơm mùi gạo mới có món đậu rồng chấm cá kho thôi mà đơm cơm phải biết. Dưới giàn đậu rồng ấy còn là cả trời kí ức tuổi thơ với lũ bạn cùng xóm. Dưới bóng mát, bọn trẻ con xây nhà chòi, chơi nấu bếp, những nụ cười tuổi hoa hồn nhiên tan vào muôn ngọn gió.
Những mùa gió cứ thế đi qua, những kỉ niệm về gia đình và miền quê thân thương cứ hằn lên theo ngày tháng. Lúc nhỏ cứ ngỡ thị thành đông vui hơn xóm nhỏ. Giờ lớn lên mới hay có những lúc bất chợt bơ vơ giữa lúc phố chuyển sang mùa. Mai sẽ về với mẹ với ba, về thăm miền nhớ đã nuôi ta thành hình hài, dáng dấp. Về cho lòng thôi nhớ!