Chuyện tình bên hồ Tây

Tản văn - Ngày đăng : 11:03, 14/11/2022

…Người ta đến hồ Tây cùng bạn bè, đến cùng người mình thương. Người ta đến hồ Tây đôi khi chỉ có độc một mình. Để xem cái bao la, cái tráng lệ của cảnh hồ, để tìm xem “cáo trắng, trâu vàng” chuyện có không, tìm về một cô bán chiếu thuở nào.
ho-tay-2(1).jpg

Lại có người đi lang thang tìm từ cho một câu thơ, một bức vẽ, một bài ca và tự hỏi tại sao xung quanh hồ, bên cạnh tên các làng cổ trồng sen, trồng đào, hoa lay ơn, thược dược là những con phố mang tên những văn nghệ sĩ lừng danh: Tô Ngọc Vân, Văn Cao, Xuân Diệu, Nguyễn Đình Thi, Trịnh Công Sơn...! Rồi lại có những người hí húi đo đạc nói là để cải tạo nước, cải tạo cảnh quan ven hồ, làm đẹp hồ… Đôi khi có người chỉ đến đây làm một kiểu ảnh, ăn một đĩa bánh tôm, hoặc thưởng thức một ly kem, đĩa ốc luộc!
Tại sao người ta thích đi hồ Tây thế nhỉ? Có người đã giải thích “Có lẽ bởi đối mặt với khoảng không rộng lớn, những con sóng dập dìu, người ta được sống thật với bản ngã luôn giấu trong tim. Khi vui thì thấy trước mắt cả thành phố đang cùng ta san sẻ, khi buồn sẽ chẳng một ai lớn tiếng phán xét mà chỉ yên lặng lắng nghe.
Người ta thường tìm đến hồ Tây khi lòng nhiều tâm sự.
Người ta chọn hồ Tây là nơi để thổ lộ tâm tình.
Có lẽ hồ Tây là nơi chôn giấu nhiều bí mật nhất của người Hà Nội thân thương.
Hàng vạn người cùng hàng vạn câu chuyện, đều cất tại nơi đây cả”.
Tôi có thói quen, cứ sáng sáng là lại ra hồ Tây nghe sóng vỗ và ngắm mặt trời lên. Một sáng, tình cờ gặp ông bạn già quen biết nhau từ thời làm tờ tin Sư đoàn, tôi nói với ông về hồ Tây như thế. Ông bảo:
“…Tôi cũng “cất” một câu chuyện của riêng mình nơi đây bạn ạ, chuyện tình…( ông xúc động kể): Em đến với tôi vào những ngày Hà Nội nóng nhất tựa một cơn gió mát lành làm tôi như được trở lại những ngày xa xưa khi còn trai trẻ. Em lộng lẫy, trẻ trung và giàu cá tính. Em bảo, “con gái giống như một cuốn tiểu thuyết, đừng mong đọc một ngày mà hiểu hết được”... Tôi say mê đọc đến quên ăn quên ngủ cuốn tiểu thuyết đời em. Có lần làm em buồn, tôi xin lỗi rối rít và em bảo, anh phải đền em bằng một tuần caffe tại Hà Nội, mà là caffe Common Man em mang từ Sing về và do chính tay em pha! Em lại trách tôi kiệm lời, đôi lúc ăn nói trống không, ít chịu lên hình trên facebook! Tôi đùa, anh chụp ảnh người ta thì đẹp, người ta chụp ảnh cho anh thì ảnh xấu điên! Em bảo, em biết chụp hình, tháng 8 này em về nước em sẽ chụp cho anh một bức ảnh đẹp… Hôm gặp nhau lần đầu ấy, hồ Tây như cũng lộng lẫy hơn, tha thướt và đáng yêu hơn. Đêm đó tôi viết bài thơ với những câu mở đầu thật vụng về mà tha thiết:
Tôi hỏi, sóng đến từ đâu
Mà khiến lòng tôi xao động?
Sóng bảo, sóng đến từ muôn vàn lớp sóng
Để xô vào bờ tôi!
Tôi hỏi, em đến từ đâu?
Em bảo, em đến từ đám đông
những người đàn bà!
Sao lại là em, mà không phải là
những người đàn bà khác
Đã làm trái tim anh tan nát?
Em bảo, tại anh, em không biết!
Em không biết và cả anh cũng không biết
Sóng nước hồ Tây vẫn ào ạt xô bờ
Mặt trời sáng sáng vẫn mọc,
hoa lộc vừng cuối vụ vẫn rơi rơi…
Thế mà sau đấy vị ngọt caffe thành giọt đắng rồi!!!. Mùa hạ đã qua, mùa thu đã tới. Thời gian công tác nửa năm bên ấy đã hết mà em vẫn chưa về, tin tức cứ thưa dần và… rồi bặt hẳn! Bặt tin em, nhưng tôi tin em vẫn chưa quên tôi, chưa quên hồ Tây nơi cố hương! Tôi viết bài thơ có tựa đề “Thu đã sang rồi, hạ còn ở lại”, có câu:
Ngóng tin em, em vẫn cuối phương trời…!
Sáng nay, bỗng thấy đóa sen
bên một nụ hoa cúc dại
Mới hay,
Thu đã sang rồi, nhưng hạ còn ở lại
Trong anh, trong em, trong sóng nước Tây Hồ?!
Và, tôi như người mất hồn như người vừa đánh rơi một thứ gì quý lắm mà em vừa mới cho! Tôi như thấy câu Kiều năm xưa đang vận vào mình: “Ông tơ ghét bỏ chi nhau/ Chưa vui sum họp đã sầu chia phôi”! Tôi chua xót đi tìm câu trả lời về hạnh phúc! Ai đó viết “Hạnh phúc như một con bướm vậy. Khi bạn càng rượt đuổi thì nó càng bay xa hơn. Còn khi bạn dừng lại, nó lại tự bay đến với bạn!”. Tôi biết, tôi không thể có cái gì dành cho em, ngoài những câu từ rỗng tuếch, kết cục rồi sẽ ra sao?. Tôi tự bào chữa cho mình rằng: “Hạnh phúc, đôi khi không nằm ở đích đến, mà nằm ngay trên con đường hai đứa đang đi và đứng trước nghịch cảnh”, đứng “giữa chông chênh bão tố” cuộc đời như em có lần viết! Anh cám ơn em vì đã đến với anh trong những ngày hè nóng bỏng và cầu chúc cho em luôn rạng rỡ, trẻ trung, bình an, may mắn cùng “đôi mắt biết cười”…
… Một hôm, chừng 7 giờ sáng như thường lệ tôi vừa từ hồ Tây về thì có người khách lạ đứng chờ ngoài cổng:
- Dạ thưa, ông có phải là Ngọc An, cựu ký giả không ạ?
- Vâng, tôi đây!
- May quá gặp được ông, tôi vừa từ Canada về, madame Phương có gửi ông thư này.
Nói rồi khách cáo bận công chuyện, chào và hẹn gặp, Tôi vào phòng riêng mở thư em. Em viết: “|Ông yêu! Em vừa về Hà Nội đêm qua, hiện đang ở Khách sạn Metropole Hà Nội muốn gặp ông. Ông cho em chừng một giờ đồng hồ thôi được không? Xin ông vui lòng cho biết địa điểm và vài chữ mô tả về ông hôm nay để em tiện nhận diện. Đã 5 năm rồi mà. Ông chiều em, chiều người cũ thêm một lần nhé!” Ký tên: “Em của ngày xưa”! Kèm theo mấy dòng ấy là một hộp nhỏ caffe có in biểu trưng của nhà hàng Common Man của Singapore…
Tôi vội vàng ngồi vào bàn và viết trên messenger gửi em: “Vẫn chỗ năm xưa, nhưng mang tên phố mới: phố Trịnh Công Sơn; người: tóc bạc, bận bộ đồ nhà binh cũ, đầu đội mũ mềm kiểu Bát lộ quân, chân đi dép rọ!”; viết rồi nhấn Enter…”
Tôi cám ơn ông bạn già đồng nghiệp đã cho nghe câu chuyện tình cảm động để tôi thêm yêu hồ Tây, thêm yêu Hà Nội!

Tản văn của Ngô Vĩnh Bình