Hà nh trình của người vợ liệt sĩ "chống gậy" đi đòi công lý?
Tin tức - Ngày đăng : 09:51, 14/04/2009
Bà vợ liệt sĩ với ngôi nhà cháy
Thoạt đầu, nhìn ngôi nhà bà Lử¹ đang sinh sống, ai cũng ngỡ đó là căn nhà hoang. Tường chưa kịp quét vôi, và i chỗ gạch đã bị bung thà nh những lỗ hổng, mái nhà dột nát, thủng lỗ chỗ và cột nhà vẫn còn dấu tích của một vụ cháy dở dang, mùi ẩm mốc bốc lên rất khó chịu.
Trong góc nhà , hình ảnh người đà n bà dáng gầy gò chỉ còn da bọc xương đang lom khom bên trong đống cà nh cây khô ngổn ngang. Biết có người đến thăm, bà Lử¹ xúc động: Thân già một mình mà có người cũng chẳng tha, định cho tôi chết cháy.
Lau những giọt nước mắt trên gò má nhăn nheo, sạm đen vì sương gió, bà kể vử đời mình: Năm 1969, chồng hi sinh tại chiến trường miửn Nam. Từ đó, một mình bà tần tảo nuôi dạy 2 người con gái ăn học. Đến khi các con lập gia đình, chỉ còn lại mình bà thui thủi.
Ngà y xưa, đất nhà bà vốn rộng mà lại không có con trai, nên thi thoảng những người hà ng xóm xây nhà , bà lại hà o phóng cho họ lấn sang một ít. Còn những kẻ không ưa thì một tấc bà cũng chẳng cho.
Thế rồi, và o đêm ngà y mồng 6/1/2007 (âm lịch), khi đang ngủ, bà chợt nghe tiếng lạch cạch ở đầu hồi. Tỉnh dậy, bà hoảng hốt thấy mái nhà đang cháy ngùn ngụt. Nghe tiếng kêu cứu, anh Nguyễn Văn Dạn sống ở đầu ngõ liửn xông và o cứu bà đưa ra ngoà i. Khi những người hà ng xóm chạy sang cũng là lúc ngọn lửa đã thiêu rụi một vế nhà .
Hai năm qua, bà Lử¹ vẫn sống trong căn nhà gần như không có mái che mưa nắng
Đưa tay chỉ và o mái nhà vớt vát được sau vụ cháy, giọng bà rưng rưng: Toà n bộ hệ thống điện, nước đã bị cháy hết. Đã 2 năm nay, tôi sống trong cảnh không điện, không nước. Mỗi khi có mưa xuống, căn nhà không còn chỗ nà o là m nơi trú ẩn. Có những đêm mưa, bà phải thức trắng, ôm chăn mà n chạy khắp nhà hòng kiếm một nơi trú ngụ yên ổn.
Hiện tại, hà ng tháng, nguồn thu nhập duy nhất của bà là món tiửn trợ cấp gia đình chính sách. Với 640 nghìn đồng ít ửi, bà phải mất tới gần 300 nghìn cho tiửn thuốc thang. Mọi sinh hoạt còn lại chủ yếu nhử cậy hà ng xóm.
Anh Đỗ Văn Mười - một người hà ng xóm bức xúc: Bà con lối xóm chúng tôi ai cũng thương cho hoà n cảnh éo le của bà Lử¹. Con gái thì ở xa, chúng nó cũng đửu khó khăn. Muốn giúp nhưng chẳng thể là m được gì nhiửu.
Ngoà i ra, trong suốt gần 10 năm qua, bà Lử¹ còn lặn lội khắp nơi để kêu cứu vử chuyện bị hà nh hung và lấn đất, nhưng vẫn chưa được giải quyết thoả đáng.
Chuyện xảy ra và o chiửu ngà y mồng 4/3/1999. Gia đình ông Nguyễn Hữu Lơ trong khi xây nhà đã lấn sang đất nhà bà Lử¹. Khi yêu cầu ông Lơ không được phép xây tiếp, mà phải phá bức tường đang xây trả lại phần đất của bà . Không những không trả, ông Lơ cùng với mấy người con xông ra đánh đập bà Lử¹. Chị Nguyễn Thị Thanh, (con gái bà Lử¹) có mặt ở đó cũng bị gia đình ông Lơ đánh.
Mãi đến khi thấy bà Lử¹ và chị Thanh nằm ụp dưới đất, gia đình ông Lơ mới dừng tay. 2 mẹ con bà Lử¹ được hà ng xóm kịp thời đưa đi cấp cứu tại bệnh viện huyện Chương Mử¹.
Sau sự việc đó, Bà Lử¹ đã có đơn cầu cứu khắp nơi từ xã đến huyện, nhưng đửu không được giải quyết.
Mãi đến năm 2005, toà án nhân dân huyện Chương Mử¹ mới mở phiên toà dân sự xét xử, xử gia đình ông Lơ phải bồi thường cho bà Lử¹ hơn 2 triệu đồng.
Bà Lử¹ trong góc nhà duy nhất còn sót lại mái che
Tuy nhiên, từ đó đến nay, bà vẫn chưa nhận được thêm đồng nà o từ phía gia đình ông Lơ.
Chính quyửn địa phương đứng ở đâu?
Từ khi xảy ra vụ hoả hoạn đến nay, căn nhà vẫn chưa được sửa chữa. Và câu hửi ai đốt nhà bà Lử¹, cũng chưa có đáp án.
Đã 2 năm trôi qua nhưng nỗi ám ảnh, lo sợ bị kẻ gian phóng hoả vẫn hiển hiện, khiến không đêm nà o bà có thể ngon giấc.
Khi được hửi vử vụ việc trên, ông Chu Văn Khiển - Phó Chủ tịch UBND xã Văn Võ trả lời chưa điửu tra ra.
à”ng cũng cho biết thêm: Trước vụ việc của bà Lử¹, ngà y 9/4, UBND huyện vừa có quyết định hỗ trợ 10 triệu đồng, Mặt trận tổ quốc huyện hỗ trợ 5 triệu đồng và xã hỗ trợ 2 triệu. Tất cả số tiửn nà y đửu dà nh và o việc tu sửa lại căn nhà bà Lử¹. Nhưng thật khó hiểu lãnh đạo xã Văn Võ lại quá cứng nhắc khi đưa ra điửu kiện mà dường như đến khi khuất sau núi bà Lử¹ cũng không thể đáp ứng được, đó là : khoản tiửn trên chỉ được trao cho bà Lử¹, khi gia đình bà phải tự bử tiửn sửa chữa xong nhà .
Chủ trương trên như một câu đánh đố, vì bà Lử¹ ăn còn không đủ, nói gì đến chuyện có tiửn sửa nhà . Cũng có lần, bà gọi người chở ngói đến để lợp lại mái, nhưng họ bắt bà đặt cọc 200 nghìn đồng. Không có tiửn, họ lại chở vử. Và cứ thế, hơn 2 năm rồi, chủ trương vẫn là chủ trương, còn ngôi nhà và bà Lử¹ vẫn mửi mòn mong đợi cứu trợ.
Bà Lử¹ nghẹn ngà o :Bây giử tôi cũng đã gần đất xa trời. Thôi thì cuộc sống có vất vả, cơ cực tôi cũng chịu được. Chỉ mong sao, các cấp lãnh đạo giúp tôi tìm lại công lý.