Hà Nội ở Sài Gòn

Tản văn - Ngày đăng : 19:03, 10/07/2022

Chuyến bay tới Sài Gòn của tôi sẽ khởi hành sau hai giờ đồng hồ nữa, vậy mà tôi vẫn loay hoay với đống đồ cá nhân. Mãi một hồi lâu tôi mới ra được đường lớn để bắt taxi tới sân bay Nội Bài.
Hà Nội ở Sài Gòn

Đường Nguyễn Tri Phương ở Sài Gòn mang nhiều nét tương đồng với phố Phan Đình Phùng ở Hà Nội. Ảnh: Hoàng Triều

Ngồi trong taxi nhìn thành phố vừa thức dậy khiến tôi có chút bối rối, tự hỏi tại sao khi bản thân chuẩn bị rời khỏi nơi đây thì nó lại trở nên đẹp đẽ đến vậy. Hay do thường ngày ta chung sống với thành phố này như cách một ông chồng đòi hỏi đủ điều với bà vợ già cọc cằn, gai góc, vậy nên khi rời đi, bà vợ ấy không phải lo toan muộn phiền nên được trở về với bóng dáng của người thiếu nữ đôi mươi ư?

Sau hai tiếng hơn, tôi đã đến sân bay Tân Sơn Nhất. Thay vì phải tự mình tìm đường, chị bạn người Sài Gòn tên My đã “tóm gọn” được tôi ngay trước cửa ra cùng cái ôm thắm thiết. Ngồi sau xe chị My, tôi thấy đường xá ở Sài Gòn gần như rất khác so với Hà Nội, nhịp độ di chuyển của phương tiện cho đến con người liên tục trải dài như một cuộc phiêu lưu vô định không điểm dừng.

Chị My dẫn tôi tới một quán cà phê tên là Cộng Sinh trên đường Đinh Tiên Hoàng, nấp trong một khu trông khá giống văn phòng nhà nước thời trước. Chị nói quán này chị hay ngồi vào buổi trưa, nắng hắt vào những thanh chắn ở ban công tạo nên những mảng màu rất thơ dưới nền nhà in hoa văn thời xưa. Vừa bước tới cầu thang, tôi hít hà hương cà phê tắc phảng phất. Chọn chỗ ngồi cạnh lan can, tiếng nhạc jazz từ đĩa than vọng ra từ trong quán khiến cho cơn nóng ban trưa Sài Gòn dịu đi đôi phần. Tiếng nhạc hòa lẫn với chất giọng nói nhẹ nhàng của người miền trong gợi nhớ lại trong tôi cảm giác một buổi hẹn hò cùng người tình năm mười bảy tuổi ở Hà Nội biết mấy. Trong trẻo và nên thơ như những ngày còn “xanh”.

Ngày tiếp theo, tôi quyết định thuê một chiếc xe máy để đi khám phá Sài Gòn một mình như cách tôi đi ra ngoài ở Hà Nội nếu không phải đi học hoặc đi làm. Vô cùng thảnh thơi.

Tôi chọn ngồi ở quán cà phê Saigon Life trên đường Nguyễn Thị Minh Khai. Quán cà phê được phủ bằng một gam vàng như vạt nắng ngoài trời, hơi ám chút cũ kĩ như những thước phim thập niên 90 mà tôi thường xem cùng bố mẹ. Lôi trong túi bao thuốc và cuốn sách mới mua để tận hưởng, quan sát cách con người ở một nơi quá đỗi mới mẻ này sẽ nói với nhau những câu chuyện gì một cách thầm lặng. Phần vì tôi là một người không có thói quen bắt chuyện với người lạ, phần không biết mở lời như nào cho đúng. Vì ở ngoài Bắc, đặc biệt ở Hà Nội, mọi người phần lớn khá e ấp trong những lần đầu và ít nhất phải rất quen sau nhiều lần chạm mặt.

Hà Nội ở Sài Gòn

Bên ngoài ban công quán café Saigon Life trên đường Nguyễn Thị Minh Khai mang dáng vẻ thân thuộc với những quán café ở Hà Nội. Ảnh: Saigon Life

Bỗng một cậu trai tóc dài búi tóc quay sang bắt chuyện với tôi, hỏi tôi là người Hà Nội à. Một chút ái ngại dâng lên khiến những câu trả lời ậm ừ cho có, và tiếp theo đó là một loạt những câu hỏi về Hà Nội cũng như con người nơi đó từ cậu trai Sài Gòn bàn bên. Có thể đoán cậu bạn đó không có nhiều người quen là người miền Bắc, tôi được dịp để luyên thuyên về Hà Nội và những thứ tôi biết.

Sau một hồi trao đổi, tôi được biết cậu tên là Long, bằng tuổi tôi và đang học ngành kiến trúc ở đại học Văn Lang. Bố của cậu trai này là người Hà Nội di cư vào trong Sài Gòn sinh sống nên niềm ham thích về Hà Nội như được truyền lại từ đời này sang đời sau. Chưa đầy ba tiếng đồng hồ, cái cảm giác chúng tôi là bạn thân lâu năm đã được hình thành giống như cách hai đứa trẻ thân thiết vì một thú vui chung. Cuối buổi, cậu có hẹn sẽ đưa tôi đi chơi đêm như một người Sài Gòn chính hiệu.

Đến tối, chúng tôi cùng đi dạo, tới phố đi bộ Nguyễn Huệ, rồi lại đi qua phố tây Bùi Viện và mấy phố loanh quanh đó. Ở đây cũng náo nhiệt và xô bồ nhưng theo một cách nào đó tôi vẫn thấy lạ lẫm quá, không phải vì ở Hà Nội bọn tôi không có chỗ vui chơi mà vì người Hà Nội luôn mang dáng vẻ e ấp đằm thắm chứ không nở rộ như bông hoa quỳnh về đêm như Sài Gòn.

Kết thúc ngày, chúng tôi chọn nơi dừng chân ở nhà hát thành phố. Long nói với tôi rằng một ngày nào đó sẽ ra Hà Nội, là để thăm tôi và khám phá cái nơi mà bố cậu từng khôn lớn. Long là một đứa sinh ra ở Sài Gòn nhưng đâu đấy tôi thấy nó giống người Hà Nội hơn thẩy, từ cử chỉ, cách đi đứng, nhấn nhá từ ngữ rất chuẩn mực. Tôi hy vọng khi cậu bạn tới Hà Nội, cậu sẽ tìm được gì đó mà bản thân vẫn luôn muốn biết và hiểu về nó.

Đến giờ xuất phát ra sân bay, chị My đèo tôi lần cuối trên A Lục. Đến khu vực an ninh sân bay, hai chị em mùi mẫn tạm biệt nhau. (Đây là một điều tôi cũng thích ở người miền Nam. Họ thân thương, gần gũi đến lạ thường, họ thể hiện tình cảm của bản thân một cách tự nhiên dù với ai đi chăng nữa. Khác xa với người Hà Nội nghiêm nghị trong từng cử chỉ, hành động đến phát mệt trong mắt tôi). Chị đợi tôi đi khuất bóng rồi mới yên tâm ra về.

Sau mấy ngày xa nhà, tôi nhớ bữa cơm gia đình ngập tràn tiếng la của mẹ, mùi khói thuốc của bố. Dẫu không nhẹ nhàng, trìu mến như Sài Gòn, nhưng Hà Nội bình dị ấy cũng thật thương mến biết bao.


Tuấn Anh