Người khuyết tật chắp cánh ước mơ cho những cánh chim cô đơn

Media - Ngày đăng : 10:20, 12/10/2009

(NHN) Khi cái tên Trung tâm dạy nghử và  hướng nghiệp nhân đạo Аông Anh mới xuất hiện, người dân Аông Anh không khửi băn khoăn lo lắng, và  đã không ít người đặt ra câu hửi, liệu trung tâm có tồn tại và  phát triển được không? Khi chỉ dựa và o người khuyết tật và  một số nhà  hảo tâm ít ửi...Sự kiên trì và  hiệu quả suốt ba năm hoạt động đã trả lời cho những câu hửi đó.

Những bước đi đầu tiên

Vượt qua hà ng chục cây số gập ghửnh bụi bặm trong nắng chiửu trạng vạng. Cuối cùng chúng tôi cũng có mặt tại trung tâm dạy nghử và  hướng nghiệp nhân đạo Аông Anh. Nơi đã và  đang có hà ng trăm người khuyết tật, trẻ mồ côi và  những người không nơi lương tựa... đang được truyửn nghử để tiếp tục thực hiện ước mơ hoà i bão của mình.

Cái nhìn đầu tiên mà  chúng tôi bắt gặp là  hình ảnh những người khuyết tật, những trẻ mồ côi đang say sưa học nghử trong dãy nhà  cấp bốn, dưới cái nắng nóng như thiêu như đốt của buổi chiửu hè, những giọt mồ hôi lăn đửu trên đôi má thể hiện sự quyết tâm vượt qua số phận của con người nơi đây.

Tiếp chúng tôi là  một người đà n ông trạc ngoà i 50 tuổi, tóc đã điểm hoa sương ngồi trên chiếc xe lăn, đó là  ông Bùi Văn Chính giám đốc của trung tâm.

à”ng Bùi Văn Chính giám đốc trung tâm

Sinh ra và  lớn lên trong gia đình thuần nông, không được hưởng niửm vui trọn vẹn như những đứa trẻ đồng trăng lứa. Bị liệt đôi chân từ năm lên 4 tuổi, qua những ngà y tháng sống trong sự miệt thị, ghẻ lạnh của người đời, ông thấu hiểu nỗi đau và  gánh nặng cơm áo hơn ai hết. Cũng chính điửu đó đã thôi thúc ông vượt qua mọi khó khăn gian khổ trong cuộc sống vươn lên trở thà nh người có ích cho xã hội. Từ đó ông luôn tự hứa với lòng mình sẽ mở một trung tâm dạy nghử miễn phí cho những người có cùng cảnh ngộ. Аiửu đáng sợ nhất trong cuộc đời không phải là  cái chết vử thể xác mà  chính là  sự tà n lụi của những ước mơ. à”ng Chính tâm sự.

Hiểu điửu đó hơn ai hết, người đà n ông ngồi trên chiếc xe lăn Bùi Văn Chính đã lăn lội nhiửu nơi, vừa học nghử để kiếm sống vừa kêu gọi những người cùng chí hướng, những người có lòng hảo tâm mở rộng tấm lòng, chung tay, góp sức cứu vớt những mảnh đời bất hạnh.

Cuối cùng những việc là m lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa nhân sinh ấy cũng được đửn đáp. Аược một số bạn bè cùng chí hướng và  những gia đình doanh nghiệp có lòng hảo tâm giúp đỡ, ngà y 19/10/2006 trung tâm dạy nghử và  hướng nghiệp nhân đạo Аông Anh chính thức được thà nh lập.

Thời gian đầu, do kinh phí còn gặp nhiửu khó khăn chưa có điửu kiện mua mặt bằng riêng nên trung tâm phải thuê khu tập thể Bắc Hà  là m cơ sở. Ngà y mới thà nh lập chúng tôi gặp muôn và n khó khăn, kinh phí hạn hẹp, trang thiết bị thiếu thốn, hơn thế mọi sinh hoạt cá nhân như: chỗ ăn, chỗ nghỉ của mọi người được trung tâm lo cho từ A- Z. Thậm chí những ngà y mưa gió chúng tôi phải vử Hà  Tây nay thuộc Hà  Nội để tìm những nghệ nhân vử dạy nghử cho các em. à”ng Chính cho biết.

Аiửu đặc biệt của trung tâm dạy nghử và  hướng nghiệp nhân đạo Аông Anh so với các trung tâm khác ở chỗ: Mọi thà nh viên đến với trung tâm học nghử đửu được lo ăn, ở, học miễn phí hoà n toà n. Аây vừa là  gánh nặng vừa là  thách thức không nhử với những người đứng đầu trung tâm.

Qua 20 tháng hoạt động, trung tâm đã đà o tạo miễn phí cho trên 130 người khuyết tật, những người có hoà n cảnh khó khăn ra nghử có công ăn việc là m ổn định. Từ đó trung tâm được nhiửu người biết và  tìm đến xin học. Số lượng học sinh mỗi ngà y một tăng, khu tập thể Bắc Hà  không còn đáp ứng được yêu cầu phát triển của trung tâm, nên trung tâm quyết định chuyển vử Thôn Xuân Trạch- Xã Xuân Canh -huyện Аông Anh là m cơ sở chính, tạo ra một bước ngoặt một niửm hy vọng tươi đẹp hơn cho những người khuyết tật.

Niửm vui và  những trăn trở

Mỗi người đến với trung tâm với một lý do khác nhau nhưng họ có cùng một giấc mơ là  học lấy một cái nghử trong tay, để tự nuôi sống bản thân giảm bớt gánh nặng cho gia đình và  xã hội.

Em Nguyễn Аức Dũng sinh năm 1995 người nhử tuổi nhất đang theo học tại trung tâm tâm sự: Bố mẹ bử nhau khi em còn rất nhử, mẹ đi lấy chồng để lại em sống với bố. Аược một thời gian bố cũng lấy vợ, từ đó em sống trong cảnh thiếu tình yêu của mẹ, thiếu sự quan tâm của cha. Vì vậy em xin và o trung tâm để học nghử.

Em Nguyễn Аức Dũng đang say sưa học nghử

Hoà n cảnh là  vậy, song có lẽ Dũng vẫn là  đứa trẻ may mắn so với những người ở trung tâm, bởi một lẽ Dũng là  đứa trẻ phát triển bình thường. à”ng Chính cho biết: Phần lớn những người đến với trung tâm đửu bị khuyết tật, thiểu năng trí tuệ nên giáo viên phải truyửn nghử bằng công việc cụ thể. à”ng cho biết thêm, đa số giáo viên giảng dạy là  những nghệ nhân có tâm huyết, già u lòng thương yêu và  nhiệt tình chỉ bảo nên các em học cũng nhanh.

Có lẽ, người có hoà n cảnh đặc biệt, cao tuổi và  có thời gian gắn bó với trung tâm lâu nhất là  cô Nguyễn Thị Hồng (53 tuổi), cô tâm sự: Tôi bị liệt đôi chân từ nhử không thể giúp gia đình công việc đồng ruộng, khi cha mẹ qua đời cô sống cùng gia đình em trai. Cuộc sống gia đình khó khăn lại phải chăm sóc cho tôi nên đôi khi các em có những cử­ chị khiến mình trạnh lòng và  khổ tâm lắm. Khi được mọi người giới thiệu đến trung tâm, ở đây tôi đã tìm được cảm giác và  hơi ấm của gia đình. Quan trọng hơn là  tôi có thể tự nuôi sống bản thân bằng đôi tay của mình, tôi cảm thấy hạnh phúc vử điửu đó.

Cô Nguyễn Thị Hồng, cảm thấy hạnh phúc khi được là m việc tại trung tâm

Ba năm đi và o hoạt động, trung tâm đã giúp trên 200 người ra nghử và  có công ăn việc là m ổn định. Phần lớn các em học thà nh nghử được trung tâm giới thiệu và  xin cho và o là m tại các trung tâm ở Thường Tín “ Hà  Nội. Ba năm là  một thời gian không dà i so với chiửu dà i của cuộc sống nhưng là  cả một chặng đường đầy chông gai, vất vả mà  những người chèo lái trung tâm phải vượt qua. Аể mang đến niửm vui và  hy vọng và o tương lai phía trước cho những cánh chim cô đơn đó, những người đứng đầu trung tâm đã phải đổ bao mồ hôi công sức dìu dắt để trung tâm duy trì và  phát triển.

à”ng Chính tâm sự: Mỗi khi nhìn thấy những nụ cười của những đứa trẻ ra nghử tôi vui lắm, nhưng...nói đến đây giọng ông ấp úng rồi im lặng, đôi mắt nhìn ra phía cử­a như đang trăn trở vử một điửu gì đó. Một hồi lâu ông thở dà i và  tiếp lời, mỗi ngà y số học sinh cà ng đông chẳng biết thời gian tới trung tâm tồn tại và  đi lên như thế nà o? khi tự thu tự tri các khoản.

Rời trung tâm khi trời vừa ngả bóng, câu nói của người giám đốc khuyết tật luôn ẩn hiện trong tôi. Hy vọng rằng trung tâm ngà y một vững bước tiếp tục chắp cánh ước mơ cho những cánh chim cô đơn tìm được bến đậu hạnh phúc.

Đức Dần