Tiết lộ lý do Hồng Nhung chia tay chồng cũ

Mỹ thuật - Nhiếp ảnh - Ngày đăng : 06:51, 12/04/2010

(NHN) Sau chén trà  xanh, đôi mắt biết đưa, nụ cười biết nói cuả thời nà o còn lấp lánh trên khuôn mặt, bà  Hồng e dè nói vử câu chuyện cũ, đã 40 năm còn gì.

Hồi tôi gặp ông Viện, bố Hồng Nhung, ông ấy là  học sinh trung học của ba tôi (nhà  ngôn ngữ học Аới Xuân Ninh). Có lần đến nhà  với một người bạn, nhìn thấy tôi là  ông ấy bám luôn, bám chắc lắm! Không cho ai lạ và o (cười). Yêu nhau 2 năm, ông ấy đòi cưới. à”ng ấy cứ bảo là  con một nên phải cưới. Khi ấy ông Viện hơn tôi 9 tuổi.

Hồi đó 20 tuổi tôi cưới, 21 tuổi sinh Bống, 23 tuổi thì chia tay. Chia tay xong tôi vử nhà  bố mẹ đẻ. Tôi và  bố Nhung có vấn đử vì tuổi còn quá trẻ, không ai chịu được ai. à”ng Viện là  con một và  được nuông chiửu, tôi còn trẻ cũng không kiửm chế được bản thân. Vì tự ái thôi. à”ng Viện là  mối tình đầu, nên khi kết hôn với nhau, tôi cảm thấy thất vọng vì tại sao có gia đình lại khác với khi yêu.

Khi tròn 1 tuổi, Nhung lẫm chẫm đi và  hát được bà i Chị ong nâu nâu. Nhung hát rất đúng nhạc mà  cái gì cũng biết, cái gì cũng học, khôn lắm và  ngoan cực kử³. Tôi chưa thấy có đứa trẻ nà o ngoan như thế.

à”ng nội Nhung bảo: Bố sợ lắm!. Tôi hửi: Sao bố sợ? thì ông  bảo: Con nà y nó khôn quá, bố sợ các ngà i bắt vử mất. Bố Nhung có đi xem tử­ vi cho con gái: Con bé nà y tà i lắm, nhưng nó sẽ là  một đứa chia đôi bố mẹ. Còn nếu bố mẹ hạnh phúc thì chồng phải đi trước vợ.

Tôi đồng ý cho Nhung ở với bố vì bên nội chỉ có Nhung là  cháu, còn nhà  tôi đông anh em. Với lại, tôi cũng còn trẻ. Tôi chạy qua chạy lại thăm con vì nhà  ở gần đấy. Khi ông bà  nội mất, Nhung vử ở với tôi đến năm 17-18 tuổi. Cho đến khi bố và o Sà i Gòn, Nhung đi theo.

Có điửu tôi phải công nhận là  ông Viện rất yêu Nhung và  sống mẫu mực. à”ng ấy không bao giử để Nhung khổ.. Nhớ lại những năm 80, ông ấy và o Nam công tác, lúc vử đem theo cái bao, mọi người không biết đó là  cái gì. Аến khi mở ra, trong đó toà n bông bạch tuyết, ông ấy mua vử để con gái dùng những ngà y ấy.

Hồi sống với nhau, tôi còn trẻ nên cứ nghĩ rằng ông ấy chỉ yêu con, không yêu mình nữa. Hồi ấy, ông Viện là m kế toán cho Аại sứ quán Ấn Аộ, lương hơn 100 ngà n đồng, mỗi lần lĩnh lương vử là  mua bao nhiêu đồ chơi cho Bống. Có lần tôi bảo: Quần của em rách rồi, anh mua cho em mấy mét vải sa-tanh Nam Аịnh thì ông ấy bảo: Thôi cứ để đấy! Lương tháng nà y anh mua đồ chơi hết cho con rồi. Vậy là  tôi tủi thân. Nhưng cũng chẳng phải vì thế mà  bử nhau đâu, còn nhiửu điửu khác nữa. à”ng Viện gia trưởng, không muốn cho tôi đi là m, chỉ ở nhà  trông con. à”ng ấy ghen lắm! Hồi đó tôi cũng đẹp. à”ng ấy thì cũng có duyên, nhiửu đà n bà  con gái mê lắm. Thế rồi nhiửu chuyện nên xảy ra mâu thuẫn.

Chia tay ông Viện, tôi hay mặc cảm là  người bử chồng, mà  thời đó nặng nử lắm. Tôi đi là m khổ vì chuyện đó, rồi đà n ông theo nhiửu quá cũng khổ, cứ phải sống khép mình. Cuộc sống sau hôn nhân tan vỡ khá phức tạp. Tôi có nhiửu người để ý, tôi cũng thích người ta. Nhưng khi gia đình họ hửi vử quấ khứ của tôi đã có con và  ly hôn, họ lại không thích. Ai đến với tôi cũng đửu là  người chưa từng lập gia đình, nên tôi thường chủ động tránh hoặc chia tay.

Аến hơn 40 tuổi mới gặp được ông nhà  tôi bây giử, hoà n cảnh cũng giống tôi, được cái hiửn là nh, ông nhà  tôi cũng có con riêng nhưng đã lập gia đình hết. Tôi cũng không quan tâm đến kinh tế của ông ấy. à”ng ấy cứ vử ở với tôi cho vui là  được, tuổi già  cần có người bầu bạn. Con ông ấy cũng hay đến chơi với chúng tôi.

Chồng cũ của Nhung là  chuyên gia nhưng vì Nhung đi biểu diễn nhiửu, chưa muốn có con, chồng Nhung có lẽ không là m nghệ thuật nên không thông cảm được, sinh ghen, mà  là  ghen với chính sự nghiệp của Nhung. Không lâu sau, hai đứa nó chia tay, cũng chỉ được hai năm như tôi.

Nhung giống tôi ở chỗ rất độc lập, tự chủ, không bị phụ thuộc. Có thể nói nếu Nhung cứ níu giữ người cũ, chưa chắc đã thà nh đạt như bây giử. Tôi tôn trọng cuộc sống riêng tư của con, tôi chỉ nói những điửu cần thiết rồi để con tự lựa chọn. Nhung vững lắm, đã quyết định cái gì là  phải đúng chứ không phải là  đứa bạ đâu là m đấy hoặc theo cảm tính. Nhung lý trí lắm, tôi rất tin tưởng con. Ngà y nó ly dị tôi cũng chẳng biết là m thế nà o, nói chung là  trong cái buồn cũng có thể bắt nguồn cái vui, tôi chỉ biết an ủi con cứ vui lên.

Tết vừa rồi, Nhung có ra Hà  Nội. Lần nà o ra công tác, Nhung cũng điện vử bảo mẹ nấu cơm. à”ng nhà  tôi quý Nhung lắm.

Mốt & CS