Thơ thẩn đường Hà Nội
Chuyển động Hà Nội - Ngày đăng : 09:02, 14/10/2010
àt lâu sau ngà y Sà i Gòn giải phóng, một chị bạn người gốc Hà Nội mừng rỡ đến báo cho tôi hay:
- Người ta đã cho tháo gỡ dây kẽm gai, thông con đường Huyửn Trân Công chúa. Tôi vừa đến đấy. Còn nhiửu rác rưởi lắm song xe cộ đã lại qua. Con đường ấy hẹp và ngắn mà có hai hà ng cây đẹp lắm, anh à . Tôi đếm được mấy chục cây sao.
Đường Huyửn Trân công chúa sát phía sau vườn dinh Độc Lập, cạnh công viên Tao Đà n. Một con đường ngắn, có phải nổi tiếng nhử hai hà ng cây sao? Để bảo vệ dinh, nhà cầm quyửn đô thà nh thời trước đã cho rà o lại. Bộ đội ta vừa giải phóng nó.
Chị là người Hà Nội, vì hoà n cảnh năm 1955 theo gia đình chồng xuống Hải Phòng đáp tà u và o Nam. Đứa con trai chị sinh trong nà y đã bử mình nơi trận mạc. Họ hà ng nhà chồng di tản gần hết, riêng chị lánh mặt ở lại thà nh phố cùng đứa con gái. Chị nhớ Hà Nội đau đáu mà đường sá chưa thông cho nên chưa có dịp ra. Một lần, chị cắc cớ hửi tôi:
- Anh có biết con đường cây nà o đẹp nhất Hà Nội?
Hơi phân vân, tôi trả lời:
- Nhiửu chứ, chị.
Tôi chưa kịp nói rõ hơn, chị đã tự đáp:
- Đường Lò Đúc. Anh sống ở Hà Nội lâu, chắc anh đã nhiửu lần đi lại trên con đường ấy.
Trầm ngâm, có vẻ chị nói với mình hơn là chuyện trò với người khác:
- Hà Nội có nhiửu đường cây. Đúng. Nhưng, đường Phan Đình Phùng chẳng hạn thì quá rộng, cây hai bên đường quá cách xa nhau. Đường Cổ Ngư chịu lắm nhiửu điửu tiếng. Phố Nguyễn Du hoa sữa quá nồng nà n... Đường Lò Đúc vừa đủ rộng cho người đi, vừa đủ hẹp cho cây giao cà nh. Dân ở đây không già u, ai cũng lo tất bật là m ăn...
Tôi nghĩ thầm nhà chị xưa chắc ở phố ấy, hay là chị có ở đấy quá nhiửu kỷ niệm riêng tư một thời nà o đó.
Phố Phan Đình Phùng |
Con đường sinh ra cho người đi. Và bởi gắn bó với cuộc sống con người, mỗi con đường có cuộc sống riêng, số phận, lịch sử riêng. Mỗi đường phố là một danh nhân, một trang sử cũ, một nét văn hóa, một chuyện cổ tích. Đằng sau mỗi con đường thấp thoáng bao giai thoại buồn vui... Tôi không phải người Hà Nội, song đã sống tại thà nh phố hơn nửa thế kỷ, phần lớn cuộc đời. Tôi vẫn mang theo mình lử thói chân quê; lại là người hơi mơ hồ, hễ lang thang một mình qua các phố phường dọc ngang, thế nà o rồi cũng nhầm đường lạc lối. Nghe nơi nà o có di tích lịch sử, văn hóa, tôi vẫn lần đến để được nhìn tận mắt. Thầm tiếc rẻ, giá như mình được chà o đời ở Hà thà nh, trong huyết quản có chất kinh kử³, lại có ít nhiửu cổ học như người khác, thế nà o tôi cũng mà y mò viết sử một số con đường, ít ra là những nơi mang nhiửu ký ức.
Dù sao, qua hơn nửa thế kỷ, một quãng đường không ngắn cho một đời người dù chẳng nghĩa lý gì bên cạnh mấy ngà n năm hà nh trình dân tộc, bản thân tôi từng chứng kiến bao biến thiên, hạnh phúc đến cực điểm và khổ đau tận cùng, trên các nẻo đường Hà Nội.
Thời chống Mử¹, nhà tôi ở gần gò Đống Đa, nơi là m việc hằng ngà y tận Bử Hồ. Những ngà y đêm địch cho máy bay B52 rải thảm bom hòng hủy diệt thủ đô ta, chúng tôi bám trụ tại cơ quan, bảo đảm cho tử báo hằng ngà y xuất bản kịp thời và không gián đoạn, để góp phần cùng quân dân ta đánh Mử¹. Cán bộ sinh hoạt ở cơ quan là chính, dù sao thi thoảng cũng phải tạt vử nhà nhìn qua, đưa cái chổi quét mạng nhện và bụi bặm cho cái tổ ấm dù đã trở thà nh tổ lạnh. Cho đến cái đêm tiếp ngay sau đêm Noel 1972 ấy. Đế quốc Mử¹ tráo trở cho B52 rải bom bừa bãi xuống phố Khâm Thiên. Gần 300 đồng bà o ta hy sinh, 300 người khác bị thương, hơn 1200 ngôi nhà bị phá hủy hoặc hư hại.
Khuya ấy, công việc xuất bản tạm xong, bà i vở đã chuyển hết sang nhà in, tôi một mình trở lại căn hộ, không phải lo bị thiệt hại mà chỉ để lấy cái giường xếp chân nhôm mặt bố mang đến cơ quan, với quyết tâm từ nay đêm đêm ngủ lại bên Gốc đa Hà ng Trống, chẳng đoái hoà i đến cái tổ của mình nữa.
Đường đi, đương nhiên phải qua phố Khâm Thiên.
à”i con đường Khâm Thiên, từ xưa người Hà Nội ai chẳng biết. Đến những người chưa từng đặt chân đến thủ đô, ít ra cũng một đôi lần nghe tên. Điểm cư dân nà y nghe nói có từ thời rất xa xưa. Tương truyửn tại thôn Thổ Quan (bên dãy nhà mang số lẻ đi sâu và o một ít) thời Hai Bà Trưng phất cử khởi nghĩa, đã có ba anh em họ Đà o nổi lên hưởng ứng. Tại cái ngõ cụt Lệnh Cư vẫn bên dãy nhà số lẻ nà y, nghĩa quân đã nổ lệnh báo hiệu khởi sự. Rồi cái đà i Khâm Thiên Giám có đâu từ đời vua Lê Thánh Tôn...
Chẳng biết tự bao giử, con đường phố dà i chỉ hơn cây số ngà y đêm lúc nà o cũng náo nhiệt. Thế nhưng khuya đêm ấy, tôi vừa băng ngang qua đường xe lửa theo phố Khâm Thiên vử à” Chợ Dừa được một đoạn, chân đã dẫm trên ngổn ngang đổ nát. Đường phố không thể lưu thông. Chỉ còn có cách vác chiếc xe đạp nặng chịch lên vai, dò dẫm vượt qua ngồn ngộn gạch ngói đất đá do bom Mử¹ cà y xới lên, thêm được người dân phố đà o bới nữa, bằng cuốc xẻng hay với hai bà n tay không, mau mau tìm kiếm những người bị nạn vùi lấp trong đó. Hôm ấy và o hạ tuần âm lịch. Trời có đỡ rét hơn mấy đêm trước phần nà o, song mử mịt sương đêm, là m cho ánh trăng hạ huyửn chính đông chênh chếch ảo mử cà ng thêm lạnh lẻo ma quái trên nẻo phố không đèn. Vẳng đâu đây gần xa có tiếng khóc. Không nhiửu không lớn, những tiếng khóc nỉ non, những tiếng khóc tự kiửm chế, những tiếng nức nở dồn nén, gắng không vật vả gà o la để khửi là m bi đát thêm bầu không khí tang thương, tiếng khóc vẳng lên từ những căn nhà chưa sập đổ hoà n toà n, tiếng khóc của phụ nữ trẻ em lối phố đến tá túc qua đêm, ngóng tin người thân. Phảng phất trong không gian, mùi hương trầm ai đốt lên đâu đó trộn mùi khét lẹt của bom cháy chưa kịp tan, tôi có cảm giác như ngửi thấy trong sương lạnh mùi xác chết vùi lấp, tôi tưởng như tai mình nghe được tiếng trẻ con đuối sức kêu cứu ngay dưới bước chân đi. Tôi tự dặn mình, tôi tự trấn an: chỉ là ảo giác thôi, không phải mùi xác đồng bà o xấu số, không phải có trẻ con còn bị vùi lấp đâu, những ai bất hạnh đã được lực lượng dân phòng và bà con quy vử một chốn hoặc đưa đi cấp cứu rồi... Tôi dặn mình phải cứng rắn lên, phải hy vọng, phải gồng mình mà tin tưởng mà trông đợi mà đón chử chiến thắng hoà n toà n cầm chắc không xa. Vác chiếc xe cà ng lâu cà ng trĩu, tôi gắng bước thật nhanh cho mau chóng vượt qua mấy đống đất gạch ngổn ngang, rồi nhảy phóc lên yên đạp hết sức, phóng thật nhanh để còn kịp mang cái giường xếp trở lại tòa soạn, nơi có những căn hầm trú bom kiên cố hơn, trước khi các đợt B 52 khác biết đâu chẳng ập đến bất thần, chưa biết lúc nà o trong đêm...
...Một thời gian sau, tôi chuyển nhà vử Khu Trung Tự. Ngà y ngà y, tôi ít đi phố Khâm Thiên mà thường chọn lối đường Kim Liên qua trước công viên Thông Nhất và o đường Nam Bộ, ga Hà ng Cử, nếu không muốn tạt sang phố Trần Nhân Tông theo bử hồ Thiửn Quang. Dù sao các lối nà y cũng thông thoáng hơn phố Khâm Thiên đã trở lại nhộn nhịp. Trên nẻo đường đi đi, vử vử mỗi ngà y hai chuyến, tôi đã chứng kiến bao cuộc chia tay, tôi đã ngóng theo bao đoà n xe chở bộ đội thần tốc và o Nam, tôi đã gửi niửm tin yêu theo bao chuyến xe lửa xình xịch trong đêm đưa bộ đội cùng vũ khí nặng lên đường...
Đường Trần Nhân Tông |
Hà ng Bạc |
Hà ng Bông |
Hà ng Đà o |
Hà ng Mã |
Ngay từ tháng 10-1954, sau khi tiếp quản thủ đô, là người xứ khác đến, tôi hiếu kử³ tìm xem kử³ hết các đường phố nhử mang tên gợi cảm Hà ng Tiện Hà ng Than Hà ng Mắm Hà ng Đường.... Tôi đã hửi thăm phố Hà ng Lọng, đến đây ngỡ ngà ng nhìn tấm biển mang cái tên ngang ngược De Lattre de Tassigny, chính quyửn ta chưa kịp cho tháo gỡ để thay và o đó cái tên Nam Bộ thân thương. Ngược thời gian, tôi biết thêm đây là một khúc của con đường thiên lý Bắc Nam nối liửn một dải, người Pháp gọi theo dân ta là đường quan lộ (la route mandarine). Con đường thiên lý rời chốn kinh kử³ và o tận cùng phía Nam. Chính nó, con đường quan của tuổi thơ tôi, con đường thiên lý của quê hương tôi nay nằm vử phía Nam sông Bến Hải... Trên các nẻo đường nà y, tướng sĩ đời Trần, đời Lê trẩy đi mở cõi. Trên các nẻo đường nà y, công chúa Huyửn Trân gạt nước mắt nước non ngà n dặm ra đi (*), mang vử cho đất nước sự bình yên cùng phần đất gọi là à” Ly sính lễ của nà ng, trên châu à” ấy ở một nơi nà o đó chú bé là tôi gần ngà n năm sau sẽ mở mắt chà o đời.
Khoảng và i chục năm sau ngà y thắng lợi trọn vẹn, khi Nam Bộ đi trước vử sau đã hội nhập hoà n toà n và o đất nước liửn khúc ruột, đường quan lộ, à” Cầu Rửn, phố Hà ng Lọng, đường Nam Bộ trở thà nh Đường Lê Duẩn, ghi công một người con sinh ra trên đất à” châu đã có nhiửu cống hiến lớn cho Tổ Quốc, ông vừa từ trần đúng một năm trước. Nơi ngã tư Đại Cồ Việt, đường Lê Duẩn nối tiếp Đường Giải phóng miệt mà i xuôi và o Nam. Một sự tái hiện lịch sử tuyệt vời qua những tấm biển chỉ đường.
à”i những tên đường, những tên phố, mỗi cái tên là một trang quốc sử, một cái tên lưu giữ bao chiến công, những cái tên khắc sâu và o lòng mỗi người Việt, cho dù người đó đã hay chưa một lần đặt bước chân lên. Và tôi chợt thấu hiểu tấm lòng chị bạn người gốc Hà Nội năm nà o, giữa bầu không khí tưng bừng của Sà i Gòn mới giải phóng, đau đáu nghĩ vử cái phố Lò Đúc có hai hà ng cây giao cà nh của chị giữa lòng thủ đô.../
(*) Câu mở đâu lời điệu ca Huế Nam Bình (BT).