Vi Thùy Linh
Thơ - Ngày đăng : 15:36, 05/10/2021
Mùa thị có bà
Mùa nào cháu cũng có bà
Đâu chỉ riêng mùa thị
Hễ thấy quả vàng, là như bà nội
Sắp bước ra từ trong đóa hoàng lan…
Mùa thu về mang theo tuổi thơ
Cho tất cả những ai hoài niệm
May còn những người thợ thủ công giữ nghề, dù ngày càng ít ỏi
Đèn ông sao, đèn kéo quân, trống rộn rã giục đốt dây hạt bưởi
Vẫn hồi hộp rước đèn đêm trăng đẹp nhất
Vẫn tin trong quả thị là cô Tấm thảo lành của phần đầu cổ tích
Vẫn tin luật ở hiền sẽ được Bụt giúp, Tiên thương!
Hít sâu hương thị, như bà ấp lòng tay
Dây phơi buông lửng xâu câu hỏi
Vỏ bưởi phơi héo thắt nhớ tóc bà
Sao bà chọn mùa thị đi xa
Để cứ heo may cháu chờ trong giấc ngủ
Cứ nhắm mắt hít sâu là bà nội hiện
Thơm như hương mùa truyện cổ
Giữa trần gian thu ánh lộng sắc vàng…
Dệt mùa tóc xanh
Đừng nên "quy định" màu của thu
Sao cứ nhắc thu, là phải lá vàng lá đỏ
Sắc lá ấy không còn sức trẻ
Đừng suy tưởng màu của thời gian
Dù năm tháng có thể nhìn qua chân tóc,
Qua màu vôi, sơn tường, đồ vật, rêu phong...
Riêng cây thì khó đoán, rất thương
Vì tuổi thọ và quyền sống của cây, phụ thuộc con người!
Chỉ có các con, mãi mãi cây đời
Mẹ không muốn cắt tóc con ngắn đi, con gái ạ
Mái tóc nâu dày mượt của con, là hiện thực hao vơi của mẹ
Mấy tháng nghỉ giãn cách chống dịch, mẹ đã gom túi tóc - giật mình
Sự tương phản phũ phàng: ít - nhiều không còn là tương đối
Phép thuật nào cho số tóc rụng này được nối
Hoặc tóc trên đầu tôi thôi xơ xác chia lìa
Người ta kì công tỉ mẩn tước tơ sen từ cành lá cuống hoa, sau khi hái, chỉ
trong vòng 24 giờ
Rửa sạch, khía nhẹ, khéo léo kéo tơ, khẽ khàng se tròn lại
Mỗi ngày chỉ kéo được 200 cuộng
Một tấm khăn dệt từ 4.800 cành tinh tế, thuần khiết, công phu
Một tháng ròng, hoàn toàn thủ công, mới xong một tuyệt tác quý phái lụa sen
Giá 4 triệu một kết tinh đẳng cấp, có gì là đắt
Chỉ những tao nhân mới biết nâng niu
Sen buông sắc hương mùa hạ thôi, còn tóc thì quanh năm rụng
Tóc là máu xương, là thời gian, làm sao đan kết trở lại
Trừ khi đội tóc giả của chính mình!
Dệt thơ 26 năm ròng, chưa khi nào dệt tóc
Cũng chẳng đủ kiên nhẫn ra cửa hàng nối tóc
Thôi đành mỗi lần gội đầu, chải tóc cho con gái
Lại kể cho con về mái tóc dày thuở ấy
Trước và sau năm 18 tuổi, khi mẹ sáng tác "Người dệt tầm gai"
Nâng áng tóc con, nước mắt mẹ rơi
Tấm lụa thời gian đắt nhất!