Cánh thư và ngọn lửa

Truyện - Ngày đăng : 09:53, 18/08/2017

Chớm thu. Nơi ấy sương mù trở nên trong suốt trên những ngọn đồi. Bốn mươi năm rồi sương vẫn cứ rơi và vẫn cứ trong suốt. Sương nhẹ bẫng trên tóc bà, mái tóc hơi xoăn bồng bềnh như áng mây nay đã gần nhập với màu sương. Sương hòa quyện trong làn khói trắng ảo diệu,tinh khiết cuộn trào bay lên. Bà run run nâng trên tay tập thư khá dày được thắt nơ gọn gàng và đã ố vàng trước dằng dặc thời gian. Bà đã cất giữ cẩn thận chúng cùng những lá thư ông viết cho bà đã bốn mươi năm nay…

Cánh thư và ngọn lửa

Những cánh thư mềm mại nét chữ nghiêng nghiêng bà từng viết cho ông với màu mực của ngày ấy xa xăm. Chúng đẹp run rẩy tựa như người đàn bà xa chồng đang thời yêu say đắm. Bà đã cất giữ chúng như báu vật của mình từ sau khi ông mất.

Những lá thư đã cùng bà chứng kiến bao mùa thu đi qua ngay cả khi không còn ông - một người chồng tài hoa và đoản mệnh đã sớm ra đi ở tuổi bốn nhăm. Những mùa thu biền biệt tóc xanh. Những mùa thu biền biệt tóc trắng. Những mùa thu biền biệtlá vàng...

Bốn mươi mùa thu đã trôi qua khắc sâu trên gương mặt bà dấu vết của bao nhiêu thăng trầm, khổ đau, cô đơn, sợ hãi. Sức sống ấy, tâm hồn ấy và hạnh phúc ấy vẫn còn sáng lên trong ánh mắt bà. Biết bao nhiêu nước mắt của hạnh phúc và đắng cay mỗi độ thu về. Bốn mươi mùa đi qua, bà chưa bao giờ quên được người đàn ông của đời mình. Không ai có thể thay thế được ông. Ngay cả lúc này đây, gương mặt, giọng nói, nụ cười, hình dáng và linh hồn ông vẫn tràn ngập tâm trí bà.


Phải rồi, ở nơi ấy sương mù đã trở nên trong suốt.


Bà nhìn thấy màn sương trắng đang trôi nhè nhẹ màu hư ảo, xa xăm. Miền sơn cước xa xôi với trập trùng núi đồi và ngút ngàn mây trắng dần hiện lên trong sương khói linh thiêng...


Nơi ấy ông và bà gặp nhau trong những ngày kháng chiến với muôn vàn gian khổ. Một đám cưới giản dị và đông vui của một cô y tá quê hương chín đỏ những mùa vải thiều nổi tiếng với một thầy giáo trẻ từ miền đất học Nam Định đã xung phong lên vùng cao lập nghiệp. Họ - cặp trai tài gái sắc trời sinh. Nơi ấy bà đã có bốn cô con gái dịu dàng mỏng manh như bốn thiên thần. Nơi ấy, bà đã trở thành một bác sỹ vùng cao với bộn  bề công việc và những ước mơ cứu người.


Nơi ấy là miền núi cao. miền sơn cước với những con người giản dị như núi, chân thật như đồi và tâm hồn phóng khoáng như những dòng suối mát lành cứ chảy dài, chảy mãi...


Chảy đi. Chảy đi.


Con sông Hồng cuộn đỏ sậm phù sa từng chứng dám mồ hôi, nước mắt và cả máu của bao thế hệ. Bà mơ màng nghĩ về cái  xứ sở tươi đẹp và nghèo khó ấy, nơi  con người luôn phóng khoáng, chân thật và cởi mở, họ bay bổng lãng mạn như mây, tâm hồn xanh như núi, trong veo như suối nguồn...

Những lá thư đang được hóa thân vào ngọn lửa. Những ngọn lửa đang làm đúng phận sự của chúng. Lửa bập bùng lan tỏa thiêng liêng reo ngân cùng tiếng lá. Hương thơm nồng của khói và rượu. (Trước khi đốt những lá thư, bà đã vẩy vào chúng vài giọt rượu thơm, thứ rượu ngô miền sơn cước nổi tiếng mà ngày xưa ông vẫn thích…)


Bà gửi cả mùa thu cho ông qua từng vòm lá xanh thẫm cùng bài ca thì thầm của gió. Bà gửi cho ông lời xanh thắm của bầu trời và rưng rưng nõn biếc của cây cùng bồng bềnh mây trắng
. Phải rồi, chỉ có mình ông biết, mình ông hiểu mà thôi. Chỉ có mình ông cảm nhận được một cách sâu sắc và nhìn thấu được nỗi buồn trong suốt như những giọt sương sớm của bà đang ánh lên ban mai. Cũng chỉ mình ông biết rõ rằng bà đẹp đến nhường nào. quyến rũ đến nhường nào và cũng cô đơn, bé nhỏ đến nhường nào?

Bởi thế, bà hiểu rất rõ vì sao mình trở nên cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, yếu mềm hơn và lẻ đơn hơn rất nhiều những người đàn bà khác. Đi đến đâu bà cũng nhìn thấy dấu chân ông theo cùng. Trong bất cứ niềm vui nào cùng con cháu, bà đều nhận ra nụ cười ông sáng lên lấp lánh, Chúng in hằn trên những nẻo thu của đời bà.


Những cánh thư đã bay về trời và ông sẽ nhận được tất cả. Bà nở nụ cười mãn nguyện và thấy mình không còn cô đơn nữa. Thấy mình đẹp hơn, dịu dàng hơn và cũng mềm mại hơn như bao người đàn bà trên thế gian này.


Đứng lặng trước mộ ông, chăm chú nhìn di ảnh im lìm trên bia mộ, bà ngước nhìn bầu trời đầy gió cùng mây trắng ngập tràn. Trong tim người quả phụ vọng lời thì thầm: “Xin gửi lại tình yêu những mùa thu vàng nắng”…

Và ở đây, ngay tại lúc này những giọt thu trong suốt đang rơi lóng lánh…

Phạm Phương Thảo