Nàng là người mẫu

Truyện - Ngày đăng : 10:54, 29/08/2017

Thành thật mà nói, khi nhìn Hạ Liên, trước hết mắt tôi nhìn vào thân hình gợi cảm, quyến rũ và trắng nõn của nàng, sau đó là nhìn vào đôi mắt xinh đẹp và đượm buồn của nàng. Tôi tin rằng, ngay từ lúc nhìn nàng bằng cái nhìn đầu tiên, tôi đã yêu nàng say đắm, còn khi nhìn nàng bằng cái nhìn tiếp theo thì càng làm tôi tăng thêm can đảm để theo đuổi nàng.
Nàng là người mẫu
Minh họa của Hà Trí Dũng


Một chàng trai tuổi vừa mới đôi mươi, lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái khỏa thân, như bông hoa vừa hé nở, không cần nói thì ai cũng biết rằng, có sự phấn khích và tham lam! 

Tôi đang học tại Học viện Mỹ thuật, tiết học đầu tiên trên cơ thể con người. Người mẫu trong Học viện Mỹ thuật được tuyển dụng tạm thời, họ đến từ các vùng nông thôn xa xôi, hẻo lánh. Những người phụ nữ này ra thành phố để làm thuê, nhưng không thể tìm được việc làm để kiếm sống. Họ đến Học viện Mỹ thuật để đăng ký làm người mẫu. Đa số phụ nữ đều đã có chồng, ngực thì chảy xệ, hình dáng cũng rất lam lũ, lại không hiểu mấy về nghệ thuật. Khi làm người mẫu, họ cởi hết váy áo, tạo các dáng đứng, ngồi, ngồi xổm và nằm, mà họ cứ ngơ ngơ ngác ngác.

Khi Hạ Liên đến, trong Học viện Mỹ thuật, đặc biệt là trong những nam sinh viên chúng tôi, xảy ra một chấn động nho nhỏ. Nàng là một cô gái xinh đẹp, mới 19 tuổi.

Ngày hôm đó tôi đi học muộn. Khi tôi bước vào phòng vẽ, người mẫu đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế phủ vải trắng. Nàng tên là Hạ Liên. Nàng thật là đoan trang, thật là thánh thiện, thật là xinh đẹp. Nàng quả là hóa thân của Nữ thần Nghệ thuật...

Tôi ngơ ngác nhìn nàng có lẽ đến chừng mười phút rồi mới bắt đầu vẽ. Có lẽ sự ngơ ngác của tôi đã gây ra sự chú ý của nàng. Ánh mắt của nàng và ánh mắt của tôi đã gặp nhau. Tôi cảm thấy một sự dịu dàng như hồ nước mùa xuân lăn tăn gợn sóng. Tôi vô tình nhắm mắt say sưa tưởng tượng chừng đến mấy phút...

Khi tôi mở mắt ra thì nhìn thấy nhũ hoa bên phải của nàng đỏ tươi giống như một nụ hoa hồng, có điểm xuyết một chấm đen nhỏ xíu. Hãy nhìn kỹ xem nào, đúng là một con muỗi chân hoa! Con muỗi đốt vào nhũ hoa của nàng, có vẻ như nàng không hề cảm thấy. Nàng giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, không hề động đậy chút nào. Tôi muốn được đến trước nàng để đập chết con muỗi ngang tàng ấy, nhưng tôi không dám. Đồng thời, tôi lại ao ước rằng mình chính là con muỗi ấy, như vậy thì tôi có diễm phúc biết bao nhiêu.

Con muỗi đã no nê, một lúc sau khó khăn lắm nó mới bay lên nổi, rồi nó bay đến và lăn kềnh trên bức vải toan của tôi. Tôi bực tức chộp lấy nó và đập nó bắn cả máu tươi. Nhìn lại Hạ Liên, trên nhũ hoa của nàng có một vết máu đỏ nhỏ xíu.

Tôi đi ra ngoài, xuống hiệu thuốc trong học viện mua một lọ dầu gió. Không lâu sau tôi quay trở lại thì tiết học đã vừa xong. Hạ Liên đã mặc xong váy áo, gương mặt tươi cười khi nhìn vào những bức tranh của chúng tôi. Đấy là những bức tranh vẽ còn dang dở, nhìn không thấy có những ưu và khuyết điểm gì. Khi nàng xem bức tranh của tôi, nàng bật lên một tiếng: Ôi chao! Nàng nói: “Làm sao mà vải toan của anh lại bẩn thế?” Tôi nhìn chằm chằm vào nàng và nói: “Anh trả thù cho em, là con muỗi đã đốt em đấy!” Tôi thấy nàng đỏ mặt một chút. Tôi lấy lọ dầu gió vừa mới mua đưa cho nàng. Nàng ngập ngừng một lát rồi mới nhận. Nàng nhoẻn miệng cười, nói lời cảm ơn và đi ra ngoài.

Ngày hôm sau có tiết học vẽ cơ thể người, tôi đến lớp trước tiên. Nhân lúc chưa có ai, tôi mang chiếc đệm bông mà tôi may ở một hiệu trên phố chiều qua đến trải trên chiếc ghế đẩu, như vẫn thường dùng vải trắng phủ lên. Một lúc sau, Hạ Liên tới lớp. Nàng mặc một chiếc váy trắng tinh, để chân trần không mặc vớ, mang đôi dép màu trắng. Nàng có một đôi chân thanh thoát, mịn màng như ngọc.

Đã đến giờ lên lớp. Nàng đi lên bục mẫu tự nhiên giống như nàng đang một mình trong phòng tắm… Tôi quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của các bạn trong lớp cũng đều chăm chăm nhìn thẳng vào nàng. Tôi thực sự muốn mang tấm vải trắng đang che trên ghế người mẫu để quấn quanh thân thể mảnh dẻ, yếu ớt của nàng.

Lúc vào làm người mẫu, nàng ngồi im không hề động đậy, ánh mắt nàng nhìn như khoan thẳng vào ánh mắt của tôi, tôi đọc được một sự cảm động chân tình của nàng trong ấy.

Khi tiết học đã xong, nàng bước lại bên tôi, mỉm cười và nói: “Cảm ơn anh đã giúp cho em cái đệm. Trước đây thường ngồi làm mẫu trên chiếc ghế đẩu, khi xong một tiết học, hông em đau ê ẩm”. Tôi nói: “Làm sao mà em lại biết là cái đệm ấy là của tôi?”. Nàng nói: “Ngoài anh ra, không còn ai khác!”

Hai tiết học vẽ đã kết thúc, các bạn khác đều vẽ rất tốt, còn tôi, do tôi không tập trung, nên bức vẽ hãy còn dang dở, chỉ được hai phần ba. Ngày mai đã phải nộp bài tập vẽ rồi, biết làm thế nào đây? Hạ Liên đã thấy sự lo lắng của tôi, nàng thì thầm: “Hay là buổi chiều nay, anh đến nhà trọ của em mà vẽ nốt đi! Chiều nay em không lên lớp!”

Tôi nghe xong mà nhịp tim đập loạn xạ.

Nhà Hạ Liên ở trọ không xa Học viện Mỹ thuật bao nhiêu, chỉ đi một lát là tới. Ngoài một chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế, một chiếc gương soi thì gần như trống rỗng. Tôi lấy giá vẽ đặt trong góc tường, Hạ Liên ngồi trên giường. Trái tim tôi đập thình thịch liên hồi.

 “Trước tiên, anh quay mặt đi nhé!” - Hạ Liên mỉm cười và nói. Tôi bảo nàng rằng, ở trên lớp đông người như thế, em còn dám cởi, ở đây, có mỗi một mình tôi, em lại không dám hay sao? Tuy nói thế, nhưng tôi vẫn quay mặt vào phía trong tường.

Im lặng một lúc, nàng nhẹ nhàng nói: “Được rồi!”. Tôi lập tức quay người lại. Một Nữ thần sống động biết bao nhiêu, xinh đẹp biết bao nhiêu! Tôi cảm thấy căn phòng nhỏ như sáng bừng lên, tất cả các đồ vật trong phòng như nhòa đi trước bóng dáng lộng lẫy, đáng yêu và diễm lệ của nàng. Vì lúc này chỉ có một mình tôi, so với khi ở trên lớp học rất đông người, nàng trở nên thoải mái hơn nhiều, tự nhiên hơn nhiều, cũng xinh đẹp hơn rất nhiều…

Không lâu sau, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ cũng nhạt dần, không ngờ trời bắt đầu mưa, tiếng mưa rơi rả rích, không khí trở nên lành lạnh. Bức họa của tôi vẫn còn dang dở. Tôi thấy thân thể Hạ Liên đã chớm lạnh…

Tôi bảo nàng mặc áo vào, phần còn lại tôi cứ tưởng tượng mà vẽ cũng xong. Nàng nói rằng, không, nhất định phải kiên trì để tôi vẽ xong bức họa. Nàng còn nói thêm rằng, so với khi mùa đông thì cái lạnh này chưa là cái gì cả? Tôi đành phải nghe theo và vẽ thật nhanh…

Cuối cùng bức họa cũng hoàn thành. Tôi đứng lên. Nàng cũng đứng lên. Tôi bảo nàng nhanh nhanh mặc váy áo vào, cẩn thận không thì cảm lạnh. Nàng nhảy lò cò, xoa xoa lên hai cánh tay trần, xoa lên những chỗ lạnh bị nổi da gà. Nàng nói: “Anh mau mau ôm lấy em đi, em như bị đóng băng rồi đây này!”.  Nói rồi, nàng òa mình vào trong vòng tay tôi, tôi đưa tay ôm lấy eo của nàng. Bởi vì quá bất ngờ, tôi không biết là nên ôm nàng, hay là không nên ôm nàng nữa. Trong tâm trí tôi như có một khoảng trống không…

PHẠM THANH CẢI 
(Dịch từ nguyên bản tiếng Trung)

Truyện ngắn của LƯƠNG TRỤ SINH (Trung Quốc)