Nhớ mưa quê

Truyện - Ngày đăng : 11:01, 29/08/2017

Mưa thị thành có khác mưa quê? Tất nhiên là khác rồi! Khác nhiều lắm ấy chứ. Cũng là những giọt nước do sự bốc hơi và tích tụ lên mây cao rồi rơi xuống lòng đường, mái nhà, cây xanh... Nhưng mưa quê mang cho người ta những hoài niệm, khoảnh khắc tuổi thơ mà khó tìm thấy ở mưa thị thành.
Nhớ mưa quê
Ảnh minh họa


Hẳn rằng, ai sinh ra và lớn lên ở làng quê đều từng trải qua một lần trong đời tắm mưa. Đó là tuổi thơ răng sún. Cứ hễ thấy mưa là lũ con nít trong xóm nôn nao cởi trần chạy ra sân nhà, đường đê, cánh đồng... để được chơi đùa, được tưới mát thỏa thích. Lẽ dĩ nhiên, trẻ con chán ghét cái cảnh chơi một mình, nên chúng đến từng nhà rủ rê, réo gọi để có bạn chơi cùng. Nhiều đứa trẻ bị ba mẹ cấm túc vì sợ cảm bệnh nhưng vẫn tìm mọi cách để trốn nhà, tung tăng trên những cánh đồng bắt cá, hái rau, đặt lờ, đánh trận giả, kết hợp tắm sông... Dù sau đó, có nhiều "cậu ấm cô chiêu" bị cha mẹ đét mông đến khóc nhưng vẫn không chừa tật tinh nghịch.

Mưa quê. Gợi cho ta nhớ về những người mẹ, người cha lam lũ ngoài trời mưu sinh vì cái ăn, cái học của con mình. Hình ảnh chiếc nón lá tả tơi, khom lưng gặt từng mớ lúa trong vũng nước phù sa làm ai cũng thắt ruột thắt gan. Hay, dáng gầy như thanh tre làng thoăn thoắt quăng từng mẻ lưới, đọng lại trong tim mỗi người con là nỗi lòng đau như cắt. Những cơn mưa càng nặng hạt, mặn chát, bởi trộn lẫn vị mồ hôi làm cho đấng sinh thành càng mệt nhoài thêm. Nhưng với trẻ con lại là sự thú vị. Mưa càng to, con nít càng khoái chí, càng chơi và càng hét hò. Để khi lớn lên, bỗng dưng bắt gặp những cơn mưa lì lợm như thế, lại chợt nghĩ về quê nhà, đau, khóc, nhớ thương cái tuổi thơ ngọt ngào bên vòng tay cha mẹ.

Mưa quê không chỉ tắm mát ruộng đồng, bờ đê, con đường khô cằn nắng gió, mà còn rót lên những liếp rau, luống cà, hàng cây ăn quả xanh rì tốt tươi. Những chú cá nằm thoi thóp trong những ao hồ cạn nước vui mừng quẫy đuôi vì được hồi sinh sau một ca nguy kịch. Những lu khạp sau hiên nhà đầy ắp nước mưa, đủ cho gia đình uống dần trong một năm. Vị ngọt của nước mưa bao đời nay đã nuôi sống người con thôn quê, không thể thiếu trong bất kì hoàn cảnh nào, dù ngày nay có đầy nước khoáng, nước suối và nước lọc tinh khiết. Nước vẫn chiếm vị trí không nhỏ trong lòng người dân nông thôn.

Mưa thị thành thì khác. Mưa vẫn tắm mát cho đời, gột tan đi những bụi bặm và nỗi lo toan thường nhật. Nhưng di sản nước ngập, kẹt xe, xú uế, ồn ào phức tạp vẫn đeo bám người dân thành thị dai dẳng. Và trong đó có những người con rặt gốc rạ len lỏi giữa dòng nước ngập mà nhớ về mưa quê, về tuổi thơ long nhong tắm mưa. Rồi ai cũng đau đáu, cũng hoài niệm, khát khao ước ao được một lần “ăn mày dĩ vãng” nhưng nào có được. Thời gian tàn nhẫn với con người là thế…

Chiều nay, thị thành lại mưa. Mưa tầm tã dội xuống lòng phố vắng. Chợt nhớ về quê nhà thời răng sún mà mắt bỗng đỏ hoe. Có người ngồi trong quán cà phê mà khóc theo mưa thị thành… 

Nguyễn Thanh Vũ