Bất lực với nàng dâu coi mẹ chồng như ô sin
Tin tức - Ngày đăng : 16:31, 18/10/2017
Cưới nhau xong, hai đứa thuê nhà trên Hà Nội sống. Được vài tháng thì con tôi gọi điện về bảo bố mẹ chạy cho 500 triệu để mua chung cư, nhà gái cũng sẽ cho 500 triệu. Mặc dù số tiền tích cóp cả đời không đủ nhưng vì con, vợ chồng tôi vẫn cố vay mượn thêm cho đủ để con có chỗ ở ổn định. Con trai mua nhà không bao lâu thì chồng tôi phát bệnh ung thư qua đời, chỉ còn mình tôi trong căn nhà trống vắng. Rồi con dâu tôi sinh cháu, cần người phụ giúp. Con trai thuyết phục tôi bán nhà lấy tiền trả nợ rồi lên sống cùng vợ chồng nó, vừa là để chăm cháu, vừa đỡ cô quạnh tuổi già. Nghĩ cũng hợp lý, lại được con gái động viên nên tôi chấp nhận. Đây có lẽ là quyết định sai lầm bởi hiện tại, cuộc sống của tôi vô cùng ngột ngạt. Tôi cảm thấy mình là “ô sin cao cấp” chứ không phải mẹ chồng nữa.
Khi con dâu ở cữ, tôi đã làm hết mọi việc, không để nó động tay động chân việc gì. Đêm đến cháu quấy khóc, tôi còn thức cả đêm để cho mẹ nó ngủ. Những tưởng sau khi con cứng cáp, con dâu tôi sẽ đảm nhận việc lo toan nhà cửa, vậy mà không. Từ khi mang bầu tháng thứ 7, nó đã xin nghỉ việc luôn, ở nhà nhưng không chịu làm gì mà chỉ suốt ngày chúi đầu vào điện thoại. Con được 3 tháng, rồi 6 tháng, rồi 9 tháng, nó cũng không hề nghĩ đến việc làm ăn. Hàng ngày, nó ngủ đến 9h sáng mới dậy, thậm chí con dậy trước cả tiếng đồng hồ mẹ mới mở mắt. Quần áo, bỉm, các thứ vứt lung tung, tôi lại phải dọn dẹp. Mang tiếng là mẹ chồng nhưng ngày nào tôi cũng tất bật với hàng tá việc nhà: Đi chợ, giặt quần áo, lau nhà, nấu ăn, bế cháu… Thà rằng con dâu đi làm, tôi còn đỡ ức, đằng này nó suốt ngày ở nhà mà cũng không chịu động tay chân vào việc gì.
Nhiều lần, tôi bóng gió xa xôi rằng con cái đã cứng cáp thì nên tìm việc gì đó làm để kiếm thêm thu nhập. Vài ngày sau, nó nói sẽ bán hàng qua mạng. Tôi chẳng biết nó làm công việc đấy như thế nào nhưng chẳng thấy hoạt động gì, thay vào đó là phấn son, mặc đẹp đi ra ngoài suốt ngày. Từ đây, tôi chính thức trở thành “ô sin cao cấp” khi vừa phải bế cháu vừa lo toan việc nhà. Tôi có nói với con trai để góp ý với vợ nhưng nó chẳng mấy mặn mà. “Vợ chồng con giờ làm cũng đủ ăn đủ tiêu rồi nên mẹ không cần lo, cô ấy buôn bán thì đi ra ngoài là chuyện đương nhiên”, nó bênh vợ như vậy thì tôi cũng chẳng biết nói sao.
Tuy nhiên, điều khiến tôi mệt mỏi nhất không phải sự lười biếng của con dâu mà là thái độ của nó. Có lẽ trong mắt nó, tôi là người ăn nhờ ở đậu, phải làm mọi việc trong nhà như nghĩa vụ. Rất nhiều lần, tôi bị con dâu sai như ô sin mà vẫn phải cắn răng chịu đựng vì không muốn mẹ con bất hòa. Cho con bú, sữa ra áo, nó cũng sai mẹ chồng lấy khăn. Con đi vệ sinh, nó cũng gọi bà nội đi rửa cho cháu. Nhiều hôm con dâu ngồi vắt chân lên ghế chơi điện thoại còn mẹ chồng lụi cụi lau nhà. Ai nhìn thấy chắc chắn cũng nghĩ tôi là người giúp việc. “Mẹ ơi, pha cho con cốc nước”, “Mẹ ơi, hôm nay nấu món thịt bò kho nhé”, “Mẹ ơi, đi mua cho con cân cam”… Đó là những câu thường xuyên tôi phải nghe từ con dâu. Mặc dù nó nói rất nhẹ nhàng nhưng vẫn hàm ý sự sai khiến làm tôi cảm thấy rất khó chịu. Ngẫm lại ngày xưa đi làm dâu, mình phải thức khuya dậy sớm, nghe lời bố mẹ chồng răm rắp. Vậy mà bây giờ, 60 tuổi rồi mà như mình đi làm dâu lần hai vậy. Nhiều hôm ấm ức quá, tôi còn rơi nước mắt mà cũng chẳng biết tâm sự với ai. Những lần con gái gọi điện hỏi thăm, tôi rất muốn kể với nó nhưng lại xấu hổ, lại sợ nó sẽ làm ầm lên khiến gia đình mất đoàn kết.
Thời gian gần đây, tôi hay nghĩ đến việc chuyển về quê sống. Ngày trước bán nhà, tôi vẫn còn 300 triệu gửi ngân hàng, về quê có lẽ vẫn mua được căn nhà nhỏ. Sống một mình có cô đơn chút nhưng thoải mái, tự do. Nhưng sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi vẫn chưa đưa ra được quyết định cho mình. Về quê bây giờ, mọi người sẽ thắc mắc tại sao lại về, rồi đồn đoán mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, như vậy thì tôi còn mặt mũi nhìn ai. Hơn nữa, còn con trai tôi, còn cháu nội. Không biết khi tôi không còn ở cùng, bố con nó sẽ ra sao với một người vợ, người mẹ lười biếng, luộm thuộm như vậy. Nhưng nếu tiếp tục ở cùng con dâu, có lẽ tôi sẽ phát điên mất. Tôi sắp không chịu nổi cảnh “mẹ dâu” này nữa rồi. Xin mọi người cho tôi một lời khuyên?.