Tháng cuối yêu thương
Mỹ thuật - Nhiếp ảnh - Ngày đăng : 11:48, 14/01/2022
Mẹ bảo mình chào đời tầm chập tối - đối chiếu thì giờ sinh không đến nỗi nào. Các cụ vẫn quan niệm sinh giờ nhàn nhã hay vất vả ứng với việc thời điểm chào đời là lúc con giáp năm đó được nghỉ ngơi hay còn làm việc. Số xênh xang hay eo hẹp là lúc đã được ăn uống đủ đầy hay còn chờ bữa. Chả biết có đúng không? Nhưng chắc chắn không phải sinh giờ đẹp là cứ ngồi chờ mọi thứ tự nhiên đến. Khi sinh con, mình thấm thía và thương mẹ nhiều hơn. Thốt nhiên, bắt chước mẹ nhẩm xem giờ con sinh ra vất vả hay được an nhàn? Có những điều vô thức lặp lại mà không cần lý do hay chuẩn bị.
Và tự bao giờ, cũng theo nếp mẹ, khi những cơn gió đầu tiên ùa về - một buổi nào rảnh rỗi lại lật giở đống quần áo mùa trước ra chọn lựa. Những chiếc áo dài tay, mong mỏng để làm duyên với gió cuối thu, những chiếc khăn nhẹ nhàng dành cho buổi sớm mai hay chập tối có việc ra đường, găng tay và mũ cho những ngày đông giá. Gió đã về nhưng vẫn sẽ có những ngày nắng gắt bừng dai dẳng nên nhiều đồ dày, ấm sực vẫn còn chen chúc ở lớp tủ dưới cùng. Mùi tinh dầu oải hương vương vất ấm nồng cả căn phòng, quyện bay lên theo từng nếp áo, nếp khăn. Bỗng nhớ da diết mùi băng phiến năm xưa của mẹ - thứ mùi vẫn bám riết áo quần mấy anh chị em những ngày đầu tiên của mùa mới. Giống như vẫn nhớ hoài bông hoa màu đỏ trên chiếc áo mẹ mua cho ngày sinh nhật lớp 1. Bông hoa rực rỡ như nụ cười của mẹ khi ướm tấm áo còn cưng cứng chất hồ lên đứa con bé nhỏ. Cái cảm xúc ngọt ngào và trong trẻo đó cứ theo dọc những nẻo đường, những tháng năm thơ ấu khốn khó. Bông hoa nhỏ nhắn như một tín hiệu đáng yêu, sâu đậm. Mình luôn tin rằng, mỗi thứ đồ gắn với một người nào đó cũng như duyên nợ nên sau này không nỡ bỏ đi nhiều thứ xinh xắn, dễ thương của con gái. Dù bé con ngày nào đã lớn phổng phao hơn bao nhiêu lần lúc thơ bé. Cứ có cảm giác gặp lại những yêu thương, dấu cũ mỗi khi nhìn thấy hình ảnh đã xa, nhất là khi xếp tủ quần áo lúc chuyển mùa - lúc gió đông gõ cửa, mùa thu còn dủng dẳng đi - về.
Không hiểu những ngày đầu đông năm xưa có khác bây giờ? Mẹ kể, sáng sớm mang đồ ra ao sau nhà giặt, tay chân buôn buốt. Bà ngoại ở xa chưa kịp xuống, để lại dấu tích sau này trở trời tay mẹ lại nổi gân xanh và ớn lạnh.
Sương sớm gió chiều cuối năm làm nhiều loài hoa rã cánh, nhiều loài thì chưa kịp nở. Sinh nhật vì thế mà thường đơn điệu, thèm cảm giác những ngày đón tuổi mới trùng với mùa hoa nào đó. Nhưng khi càng thêm tuổi càng nghĩ và ước ao đơn giản. Tự thấy bó hoa đẹp nhất trong mỗi sinh nhật là nụ cười của người thân bên cạnh. Món quà ngọt ngào nhất là sự bình yên, khỏe mạnh của mẹ.
Tháng cuối cùng của năm, khi những cơn mưa kéo theo nỗi niềm của gió. Ngồi trong nhà, chợt thương những dáng người còn vất vả, lần hồi giữa cuộc mưu sinh. Như những thân cò dầm mình trong mưa, rét lạnh. Mùa đông vồ vập, vô tâm. Những phận đời bấp bênh, trôi nổi - họ sinh vào giờ khắc nào giữa thời gian, năm tháng miên man?
Năm nay, đón tuổi mới giữa những bộn bề. Ngày đầu tiên gõ cửa, chạm chút bâng khuâng. Mong mọi điều sẽ tốt dần lên cho nhịp sống đã bị đảo lộn bấy lâu từ trong đại dịch. Và mong, có bông hoa nở thắm trong lòng mình, vỗ về những lo toan, phấp phỏng.
Cuộc sống vẫn chảy trôi - yêu thương rồi mở lối. Ôm tháng Chạp vào lòng!