Xuân như ngọc

Tản văn - Ngày đăng : 17:49, 31/01/2022

Xuân như ngọc

Giời đất sang xuân mang về có nửa thiết tha, còn một nửa lòng người gửi trao vào đó. Một năm có tận 4 mùa, nhưng giời đất chỉ chọn mùa xuân để giao hòa - mắt thường nhìn vẫn thấy. Vạn vật sinh sôi, sinh khí dồi dào, người bước vào xuân chộn rộn bao điều.

Xuân như ngọc, ngọc quý giời đất ban tặng cho con người, hiện diện tươi mới mỗi lần trở lại, hội vào dịp Tết và các lễ hội mùa xuân. 

Tết để sum vầy, gặp gỡ. Đôi lứa gặp nhau, hẹn ước trong mùa xuân nhân duyên thật đẹp. Chẳng ai dám chắc rằng cuộc đời mình trọn vẹn, nhưng dấu mốc mùa xuân đem đến tình yêu và hạnh phúc thì luôn được nhớ trong rưng rưng hoài niệm. Những đứa trẻ lớn lên mang theo bao câu chuyện trong không gian mùa xuân xưa ấy về ngôi nhà của mình, để rồi viết tiếp câu chuyện của gia đình, dòng họ, quê hương bản quán. Mỗi trang xuân là những chiêm nghiệm, vốn liếng trong hành trang của mỗi người, như chùm rễ lan của cái cây trong hành trình trở thành cổ thụ.   

Đã từ lâu, người đời lưu truyền quy ước rằng năm mới không nói chuyện cũ. Chuyện cũ khó quên, nhưng đến mùa xuân, xếp lại, để dành chỗ cho những điều mới mẻ đang đến. Thời gian và lòng bao dung khiến chuyện cũ thành kỷ niệm, có nhắc lại cũng không gắt gao như đã từng. Nếu không có xuân, điều này thật khó, thật chậm, có thể còn không dứt khoát. Xuân đã có trong ta, ta gửi vào xuân những ước nguyện sao để những bận lòng, vương vấn, ngộ nhỡ dông, biết thế nên phải tránh. Tránh hết thảy những gì không muốn thấy, không muốn có để hoa dẫn lối an lành qua khuôn cửa.

Nếu không có mùa xuân rất có thể ta nhãng quên mà không chiêm nghiệm chặng đã qua với những được mất, vui buồn, cất đi hay xếp lại những gì đã thuộc về ta, ta phải cất giữ hay chôn sâu. Nếu không có Tết chắc gì ta đã hân hoan. Thật nhớ những tấm áo mới năm nào nằm một góc trong thúng đồ chợ phiên áp Tết của mẹ. Đó là tuổi thơ với tấm áo đẹp nhất, bao năm đi qua niềm vui con trẻ và hơi ấm còn mãi. Nhớ mùi hương đen bố thắp khi bày xong ngũ quả. Bưởi vàng, quýt đỏ thơm nồng sau khi lau rượu trắng cùng với mâm cỗ tất niên là những bánh chưng mới vớt, bát miến hành và đĩa xào thơm. Hương vị Tết trở đi trở lại mỗi mùa xuân mà bao giờ cũng thấy hồi hộp, khó tả. Ngoài sân mưa giăng mành, chỉ mỗi cái nụ hồng mập nhất he hé mà cả nhà vui. Bình hoa rối là những thược dược, violet, hoa bướm hồng, tím và những bông đồng tiền đơn xen lẫn đã cho cảm nhận thật rõ cả xuân và Tết tràn ngập trong nhà.

Nhớ mưa xuân đọng trên lá, trên mạng nhện đúng là ngọc. Trẻ con vẫn thường lo “Nếu không có Tết thì sao nhỉ’’ hoặc “Mai kia tiễn cụ xong, hết Tết thì còn rất lâu nữa mới Tết”. Lòng con trẻ khôi nguyên. Những ý nghĩ theo đuổi cho đến khi hòa vào dòng người đi chơi hội xuân, dẫu chưa hiểu những tục hèm, tế lễ trong lễ hội xuân của làng thì cũng ghi nhớ và đức tin hoàn thiện dần theo tháng năm.  

Xuân về, những cũ mới xen lẫn nhau, mỗi độ tuổi, mỗi người đón xuân có khác nhau. Có mùa xuân biết nhớ, biết mong. Mong ngày Tết để người trở lại, trông đêm xuân để nắm tay nhau dưới mưa. Giời đất thật hào phóng tặng cho thanh tân bao nồng nàn, ngỡ như lấy hết cả phần của những mùa sau.

Xuân dẫn dụ lối yêu. Giời đất cho xuân thì để con trai phải lòng con gái, trốn vào trong đó yêu nhau chẳng quản sớm hôm. Không có nơi chốn nào đẹp da diết và thấm đẫm hương thơm hơn, nơi chỉ có những mê say không tài nào phân biệt nổi của đất giời hay của con người. Âm dương sinh ra là lẽ của vũ trụ, là lẽ của con người, cho con người tận hưởng những đặc ân viên mãn nhất. Không dưng mà ngôi sao tình ái của tử vi có tên “đào hoa”, “hồng loan” mà người ta hay ghép lại thành cặp “đào hồng”. Người có sao này ở cung mệnh hẳn sẽ đào hoa, những buồn giận, hờn ghen cũng từ đó mà ra, có trách họa chăng cũng là trách số phận và những vì sao đã được chọn để an vào vị trí ấy. Một viên ngọc định mệnh gắn vào số phận, ước ao, ao ước có khi đẫm nước mắt. Người đời đón nhận và thường thì được trả lại vào mùa xuân cuối cùng của mình trên cõi này. Thế nhưng câu chuyện có lẽ vẫn chưa dễ rơi vào lãng quên. Yêu nhau rồi, con người có thể nhãng quên, còn mùa xuân thì cất giữ, xuân sẽ trả lại nếu người ta gọi về, cho dù chỉ là một gợi ý mong manh nhất.

Xuân trở lại, ta soạn sửa lòng mình đón lấy, thấy xuân thì của giời đất trong ta - lòng ta như ngọc. Viên ngọc quý cả giời đất, cả ta và mùa cùng cất giữ và gửi trao vào đó những tâm nguyện đẹp nhất.

Nguyễn Minh Hoa