Bùi Việt Phương
Thơ - Ngày đăng : 15:40, 11/07/2019
Sinh năm 1980, hiện sống tại Hòa Bình Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Hòa Bình Tác phẩm đã xuất bản: Để tình yêu đánh lưới (thơ in chung - 2001) Có thơ in trên báo Văn nghệ, Thanh niên, Người Hà Nội, Tiền phong chủ nhật, tạp chí Văn nghệ quân đội…
Một ngày xuống núi
Một ngày đi hồi hộp từng bóng cây
Đi mãi chả gặp dòng sông nào tắm gội,
Làm sao mùi hoang trong mình cứ nhạt
Thương con chó nhà sủa từ cánh rừng hoang
Nó đi đón ta mà tiếng sủa vọng về gốc khế
Cái gốc mẹ thường xì xụp lậy một vị thần
Là ông tổ họ ta hạ sơn để lại một dấu chân
Là những chiều mưa khế rụng...
Một ngày cũng chỉ là xuống núi
Nhón chân bật một gốc trầm,
Mắt ta đương mầm, túi ta đầy hạt
Vụng trộm gieo vào phố mọc thành cây
Và bão đến những cành xanh cuồng loạn.
Ta gồng mình trước hạt bụi thử vận may
Hạt nào cũng bay lên quay tròn xoáy tít
Xen giữa những lần lấp lánh
Là như em, nói thì góc cạnh
Mắt thì buồn
Dáng đi rất mảnh
Nhưng là viên đá mài cũ kĩ gợn lòng anh.
Cứ mỗi lần đau lại thêm một hạt bụi lắng lên mình.
Một ngày xuống núi
như ai đã buông cần
Bằng lòng ngồi đợi
Nước không chảy
Thì mây cũng trôi
Ngươi đi câu thu sợi cước dài
Ta về núi.
Ngước núi về,
Thấy mẹ và cha
Thấy những mùa hoa
Và cả chị, đã từng thêu mùa lên váy
Từ hôm nào còng lưng cày cuốc
Giả nợ cho ta, vừa tiêu mất một ngày...
Nắng
Mất ngủ một đêm mà ngỡ thức trăm năm
Thao thức đến tận cùng, khóe mắt em là nắng,
Nhưng là nắng vườn mình cho cây có bóng
Cớm nắng, mầm thương trắng muốt lòng anh.
Thành phố ồn ào không để lại một dấu chân
Đôi giày ấy
“sớm nắng chiều mưa” bao giờ em đi chật?
Bóng ly cà phê đen đổ vào em thấm mệt
Nhạc Trịnh không buồn sao cành trinh nữ ngủ ngoài hiên?
Thành phố này em từng sống đấy
Cứ mưa là hết một ngày,
Thế mà khóe mắt em là nắng
Tội không?