Mùa thu nhớ những bông may
Tản văn - Ngày đăng : 07:33, 14/10/2019
Ai đã từng đi qua những mùa thu hẳn cũng là đi qua những mùa nhớ. Làm sao không nhớ khi gió thu thì thầm, hơi thu se sẽ, trời thu lặng thinh như dỗi hờn ai lơ đãng.
Và giữa đất trời thu, có một loài hoa cỏ nhỏ bé nhưng đã chạm khắc vào miền nhớ của biết bao người, đi cả vào thơ ca như một nỗi niềm thao thức. Đó chính là hình ảnh hoa cỏ may!
Hoa cỏ may, thật không khó bắt gặp trên quê hương mình, nhất là chốn hương đồng gió nội. Nơi đường quê ngõ xóm, theo vòng xe chầm chậm, ta dễ dàng nhận ra hai bên đường là những hàng cỏ may như đón chào. Cánh đồng quê sau vụ mùa, chỉ còn lại gió heo may với cỏ may dàn dạt khắp nẻo bến bờ, cồn bãi. Con đê làng nghiêng nghiêng ôm lấy cánh đồng cũng khoác lên mình chiếc áo choàng cỏ may dịu dàng…
Cỏ may, mỏng manh là vậy nhưng có sức sống mãnh liệt vô cùng. Thân cỏ bò ngang trên mặt đất, bám chặt trên cả đất đá cỗi cằn, đan kết với nhau như tấm thảm êm. Chúng cũng thật khéo léo khi biết gửi từng bông cỏ theo gió hay bám vào quần áo ai khi ngang qua để có thể góp mặt khắp nơi trên mọi miền đất nước. Chỉ một buổi đi làm đồng, thả bò hay mãi đuổi theo cánh diều trên đê, có khi quần áo ta dệt kín bông may lúc nào chẳng biết. Để rồi có khi, ta mất hàng giờ nhọc nhằn chỉ để ngồi gỡ những bông may ấy!
Trong những màu tím thiên nhiên ban tặng, chẳng hiểu sao tôi lại nặng lòng với những bông may đến thế. Những bông may tím long lanh bên những hạt sương sớm treo lửng lơ. Một màu tím tinh khôi, thủy chung, đợi chờ. Chợt một ngày cuối thu, ta lại thấy màu áo tím của những bông may ấy bỗng trở nên nhạt dần, bàng bạc, xao xác cả cõi lòng. Những bông may khẽ lay giữa làn gió se diệu vợi dễ gợi lòng ta man mác buồn xa xăm.
Cỏ may, với một thời tuổi thơ chân đất đầu trần chốn đồng quê rơm rạ thật không dễ gì quên. Có những tháng ngày, trên đê sông, lũ trẻ trâu thích thú cầm từng cọng cỏ may non thả xuống hang mối, hả hê cười khi kéo lên được những chú mối háu ăn béo mẫm. Rồi đợi mùa cỏ may chín, lại dạo quanh bờ ruộng, chọn lấy cọng cỏ may già cứng cáp để xâu cào cào, châu chấu, cá tôm. Có đứa hẳn là sẽ nhớ đời khi bị nhóm bạn lừa ngậm bông cỏ may. Tưởng rằng chỉ cần nhắm mắt lại ngậm chặt một bó bông may là sẽ biết bơi. Ai ngờ vừa mới nhắm mắt đã bị một đứa trong nhóm bạn giật mạnh ngay bó cỏ, để lại trong miệng ta biết bao bông cỏ may! Ta chỉ biết mếu máo, tức giận. Còn đám bạn thì chạy tán loạn, cười sặc sụa.
Nhớ một thời cắp sách đến trường, những bông cỏ may cứ thế theo ta suốt quãng đường đi học. Đến cái thuở biết yêu, ta biết mượn những bông may gần gũi trong những vần thơ quen thuộc để thổ lộ tâm tình: “Hồn anh như hoa cỏ may/ Một chiều gió cả bám đầy áo em” (Nguyễn Bính). Nhưng rồi tình đầu mấy khi trọn vẹn. Để rồi ai mà chẳng khắc khoải lòng khi nhớ về những lời thề cỏ may: “Trăng vàng đêm ấy bờ đê/ Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may” (Phạm Công Trứ). Và thế là ta băn khoăn: phải chăng hoa cỏ may gắn liền với tình duyên trắc trở…
Xa quê đến chốn thị thành đã lâu. Vậy mà những bông may tím biếc vẫn chập chờn đâu đó trong tâm trí ta. Những triền cỏ may phất phơ trong gió thu vẫn như mảnh hồn làng khơi dậy trong ta dòng ký ức cũ xưa năm nào. Trong màu tím bông may gọi về có tiếng cười trẻ thơ và có cả niềm bâng khuâng, nhung nhớ!