Văn học nước ngoài
Thơ - Ngày đăng : 16:26, 23/10/2020
Lời tòa soạn: Được thành lập từ năm 1997, Câu lạc bộ Thơ dịch - Hội Nhà văn Hà Nội trở thành nơi gặp gỡ của những dịch giả yêu mến văn chương cùng mong muốn trở thành nhịp cầu kết nối độc giả nước nhà với kho tàng văn học thế giới qua hàng nghìn tác phẩm văn học dịch. Nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập CLB Thơ dịch - Hội Nhà văn Hà Nội (11/10/1997 - 11/10/2020), báo Người Hà Nội trân trọng giới thiệu tới độc giả chùm thơ của một số thi nhân nổi tiếng thế giới qua sự tuyển dịch của hội viên CLB.
Henrich Heine (Đức)
Em là một đóa hoa xuân
Em là một đóa hoa xuân
Tinh khôi, dịu dàng, kiều diễm.
Ngắm em, lòng tôi xao xuyến,
Con tim bối rối trăm phần.
Ước mong sao bàn tay tôi
Được vuốt tóc em mềm mại,
Cầu trời cho em mãi mãi
Dịu dàng, kiều diễm, tinh khôi.
Lê Đức Mẫn dịch
Han Yong Un (Hàn Quốc)
Phục tùng
Người đời đều yêu tự do,
Còn anh thích phục tùng.
Không phải anh không biết tự do,
nhưng chỉ muốn phục tùng em thôi.
Muốn phục tùng,
một sự phục tùng ngọt ngào hơn cả tự do đẹp đẽ.
Đó là hạnh phúc của riêng anh.
Nếu em bảo anh hãy phục tùng người khác,
thì đó là điều duy nhất anh không thể phục tùng em.
Vì lẽ giản đơn khi anh muốn phục tùng người khác,
thì đâu còn phục tùng em được nữa.
Lê Đăng Hoan dịch
Vương Chi Hoán (Trung Quốc)
Ngày mồng 9 tiễn nhau
Kế Đình hiu hắt bạn thưa
Nơi đâu lên để ta đưa tiễn người
Rượu thơm cùng cạn người ơi
Cỏ bồng tan tác phương trời sớm mai
Nguyễn Đình Nhữ dịch
Marceline Desbordes – Valmore (Pháp)
Sớm nay muốn tặng hoa hồng
Hái nhiều dắt ở quanh vòng dây lưng
Dây lưng chật, bị đứt bung
Hoa bay theo gió tới vùng biển xanh
Trôi theo sóng nước mông mênh
Không về để tặng được anh nữa rồi
Biển hồng bởi ánh hoa tươi
Tới đêm, hương thấm váy người hái hoa
Thôi đành thưởng vậy anh à
Mùi hương từ tấm thân ngà tỏa thơm.
Ngô Nguyên Ngần
(dịch qua bản tiếng Trung)
Cố Thành (Trung Quốc)
Mặt đất cong
Mặt đất vốn cong
Bóng hình em, anh không nhìn tới
Chỉ có thể nhìn từ xa vời vợi
Trời xanh trong trái tim em
Trời xanh ư? Đúng sắc thanh thiên
Màu xanh ấy chính là lời muốn nói
Anh muốn niềm vui ngập tràn thế giới
Mà nụ cười sao chỉ đọng bờ môi.
Nguyễn Hữu Thăng dịch
Paul Verlaine (Pháp)
Tiếng khóc trong tim tôi
Mưa đổ trên thành phố
Như tiếng khóc tim ta
Một nỗi buồn lặng lẽ
Thấm đẫm lòng xót xa!
Tiếng mưa êm dịu quá
Trên mặt đất, mái nhà
Cho tim thêm buồn bã
Ôi tiếng vọng mưa sa.
Mưa khóc không duyên cớ
Trong trái tim rã rời
Nào có ai phụ bạc
Mà tang lòng khôn vơi!
Xuân Lộc dịch
Ivan Bunhin (Nga)
Giá như mà có thể
Giá như người ta có thể
Chỉ yêu riêng bản thân mình
Giá mà quên được quá khứ
Như em tất cả đã quên,
Thì anh có đâu bối rối
Chẳng lo đêm tối triền miên.
Và khi đôi mắt mệt mỏi
Khép theo cùng nụ cười hiền!
Thái Xuân Nguyên dịch
Emily dickinson (Mỹ)
Trái tim ơi! Ta sẽ quên chàng!
Mi và ta - ngay đêm nay đấy!
Ta sẽ quên đi ánh sáng ấy -
Còn mi quên hơi ấm chàng trao!
Mi quên rồi làm ơn nói mau
Để cho ta bắt đầu ngay nhé!
Nhanh lên! Kẻo khi mi chậm trễ
Thì ta đây lại nhớ nhung chàng!
Nguyễn Văn Trung dịch
Hermann Hesse (Đức)
Hoàng hôn làng quê
Bóng ai dồn một đàn cừu
Xuyên qua ngõ nhỏ, một chiều lặng tênh
Khói sương gà gật mái gianh
Bay trong lảng bảng khúc quanh lưng trời
Tôi như một kẻ lạc loài
Giờ này lạc lõng muôn nơi phố này
Chỉ mong dốc cạn chén đầy
Uống cho vơi hết một ngày nhớ thương...
Linh Chi dịch
Hô-xê Mác-ti (Cuba)
Cô gái Guatemala
(Trích)
Dưới bóng chiều tà, tôi muốn kể
Một chuyện buồn đẫm lệ trong hoa
Người con gái Guatemala
Nàng đã chết, vì tình yêu mà chết.
Chiếc quan tài những nhành ly kết
Và quanh đai đầy những bông nhài
Chúng tôi đào huyệt chôn cô gái
Lụa là phủ trong một chiếc quan tài.
Nàng nằm đó để lãng quên quá khứ
Một mối tình thắm thiết biết bao nhiêu
Vì gã kia bỏ nàng, đi cưới người vợ khác
Để mình nàng chọn cái chết vì yêu.
…
Lý Thị Kim Dung dịch
P. Eluard (Pháp)
Phải lòng
(Trích)
Trước mi mắt tôi dáng nàng rực rỡ,
Tóc bay bay vấn vít vào tóc tôi.
Tay cầm tay cùng nàng bao thắm thiết
Tôi, nàng chung màu sắc con ngươi,
Nàng bị bóng tôi vô tình nuốt mất
Che phủ đi viên ngọc sáng giữa trời.
…
Nam Dư dịch
Secgei Esnhin (Nga)
Trăng treo cửa sổ
Cửa nho nhỏ, ánh trăng trên
Gió chơi phía dưới, dương mềm đong đưa
Thân bàng bạc, lá rụng thưa
Phong cầm đơn độc thoảng đưa tiếng đàn
Xa mà thân thiết vô vàn
Khúc ngang tàng, khúc vãn than khóc cười.
Thất huyền ơi ở đâu rồi
Cây đàn trăm tuổi của tôi ngày nào
Tinh mơ lễ hội dạo chào
Trước nhà nàng đợi ngọt ngào tiếng khen.
Bây giờ còn nhớ hay quên
Tiếng đàn người khiến nỗi niềm rưng rưng.
Ngọc Châu dịch